Chim phụng hoàng với con ác là
Chim phụng hoàng, vua các loài chim, với con ác là, tên Margot, khác tính nết, khác tiếng tăm, khác trí hóa, khác lông lá, cả hai đều bay qua một đám đồng cỏ. Đâu khiến hai con bay qua một chỗ với nhau. Ác là kinh hãi; mà phụng hoàng, ăn đã quá no, bèn làm cho nó tỉnh hồn mà rằng: “Đôi ta đi cặp với nhau, vua trời người cai quản cả bầu trời còn có khi buồn bực thay, huống chi ta, ai lại chẳng biết ta là kẻ làm tôi người. Vậy hãy nói chuyện với ta, đừng thủ lễ làm chi.” Khi ấy ác mới nói lia nói lịa, đều kia, chuyện nọ, nói đủ hết. Cái người trong chuyện ông Horace đặt rằng nó nói lẽ phải, đều quấy, nói chẳng nhằm lối đó có khi về việc gõ mỏ thì biết đặng cái đều con ác là ta đây biết. Ác là chịu để hễ nghe thấy chi thì cho phụng hoàng hay, và nói và nhảy chỗ kia qua chỗ nọ. Tay giỏi mật thám, biết đâu chừng! Ai dè nó xin điều ấy chẳng đẹp ý, phụng hoàng nổi giận mới rằng: “Con mẹ hay gõ mỏ kia, đừng bỏ chỗ bậu đang ở, ta giã từ bậu, ta không biết dùng một con hay khua miệng làm việc gì trong trào ta: ấy là một cái tính nết xấu quá.”
Magot ưng vậy không nài chi hết.