Chùa Trấn Bắc
Trấn-bắc hành cung cỏ dãi-dầu,
Khách đi qua đó chạnh niềm đau.
Mấy tòa sen rớt mùi hương ngự,
Năm thức mây phong nếp áo chầu.
Sóng lớp phế-hưng coi đã rộn,
Chuông hồi kim-cổ lắng càng mau.
Người xưa, cảnh cũ, nào đâu tá?
Khéo ngẩn-ngơ thay lũ trọc đầu!
Tác phẩm này, được phát hành trước ngày 1 tháng 1 năm 1929, đã thuộc phạm vi công cộng trên toàn thế giới vì tác giả đã mất hơn 100 năm trước.