Cái xe với con ruồi
Sáu con ngựa mạnh kéo một cái xe đi đàng dốc, có cát, khó đi, và giang ở giữa trời nắng chang chang. Đờn bà, thầy tu, kẻ già cả, thảy đều xuống hết: ngựa tháo mồ hôi, thở giốc, mệt đuối. Con ruồi ở đâu bay lại gần mấy con ngựa; tính kêu vù vù mà khiến nó đi; chích con kia, đâm con nọ, và khi làm vậy thì tưởng mình làm cho cái xe đi; đậu trên chỗ cổ xe, trên mũi kẻ đánh xe. Liền khi cái xe đi, thì nó cho sự giỏi giắn ấy tại một mình nó; đi, lại, làm rộn bộ: coi ra như tuồng quan đề đốc đi mỗi chỗ thúc quân lính mình đi tới, và hối hấp cho được trận. Con ruồi, trong lúc túng thế đó, phàn nàn rằng có một mình làm, và lo lắng cả thảy; chẳng ai giúp cho ngựa đi cho xong việc. Thầy tu đọc kinh: đọc cũng nhằm lúc! Người đờn bà kia hát: những câu hát cũng phải theo lối ấy! Mụ ruồi đi ca một bên tai họ, và làm trăm đều tầm vấy như vậy. Day chuyển một hồi lâu, cái xe lên tới trên ấy. Con ruồi liền nói rằng: “Bây giờ mới rảnh rơi! Tôi làm đến đỗi họ đi được tới nơi tới chốn. Đó, các cụ ngựa hãy trả tiền công cho tôi.”