Xa-cha-ri của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 7

Những ngày kiêng ăn
(Từ đoạn 7 đến 8)

Những ngày kiêng ăn. — Lời khuyên và hứa

71 Xảy ra trong năm thứ tư vua Đa-ri-út, có lời của Đức Giê-hô-va phán cùng Xa-cha-ri nhằm ngày mồng bốn tháng chín, là tháng Kít-lêu. 2 Khi ấy những người ở Bê-tên có sai Sa-rết-se và Rê-ghem-Mê-léc cùng những kẻ theo họ đặng nài-xin ơn Đức Giê-hô-va, 3 và nói cùng các thầy tế-lễ của nhà Đức Giê-hô-va vạn-quân, và cùng các đấng tiên-tri mà rằng: Tôi có nên khóc-lóc và biệt mình riêng ra trong tháng năm như tôi đã làm trong nhiều năm chăng?

4 Bấy giờ có lời của Đức Giê-hô-va vạn-quân phán cùng ta rằng: 5 Hãy nói cùng cả dân-sự trong đất và cùng các thầy tế-lễ mà rằng: Các ngươi kiêng ăn và khóc-lóc trong tháng năm tháng bảy đã bảy mươi năm nay, có phải các ngươi vì ta, thật là vì ta, mà giữ lễ kiêng ăn đó chăng? 6 Khi các ngươi uống và ăn, há chẳng phải vì mình mà ăn, vì mình mà uống hay sao? 7 Ấy há chẳng phải những lời mà Đức Giê-hô-va cậy các đấng tiên-tri đời trước rao ra, khi Giê-ru-sa-lem và những thành chung-quanh nó có dân-cư được thạnh-vượng, và khi phương nam và đồng bằng có dân-cư hay sao?

8 Đoạn, có lời của Đức Giê-hô-va phán cùng Xa-cha-ri, mà rằng: 9 Đức Giê-hô-va vạn-quân phán như vầy: Hãy làm đều gì thật công-bình, và ai nấy khá lấy sự nhơn-từ, thương-xót đối với anh em mình; 10 chớ ức-hiếp đờn-bà góa, hoặc kẻ mồ-côi, hoặc người trú-ngụ, hay là kẻ nghèo-khó, và ai nấy chớ mưu một sự dữ nào trong lòng nghịch cùng anh em mình. 11 Nhưng chúng nó không chịu nghe, xây vai lại đằng sau, và bịt lỗ tai lại đặng không nghe. 12 Chúng nó làm cho lòng mình cứng như đá kim-cương, để không nghe luật-pháp và những lời mà Đức Giê-hô-va vạn-quân đã bởi Thần Ngài cậy các tiên-tri đời xưa sai đến; vậy nên có sự thạnh-nộ lớn lắm đến từ Đức Giê-hô-va vạn-quân. 13 Xảy ra như khi người kêu, chúng nó không chịu nghe, thì khi chúng nó kêu, ta cũng không nghe, Đức Giê-hô-va vạn-quân phán vậy. 14 Ta đã làm tan-tác chúng nó như bởi một cơn gió lốc trong khắp các nước mà chúng nó chưa từng biết; vậy đất đã trở nên hoang-vu sau chúng nó, đến nỗi không ai trải qua hoặc trở về; vì chúng nó đã làm cho đất vui-thích thành ra hoang-vu.