TUY-LÝ VƯƠNG

92. ĐỀ NHÀ MÁT

Cửa sổ rèm lau mặt tả-tơi,
Sông Hương nội lạch ấy là nơi.
Dẫu cơn mưa gió ta cùng thích,
E nỗi trăng hoa khách khó chơi.
Ghế đá giường tre không chút bợn,
Quần là áo lượt chẳng màng ngơi.
Dầu ai tưởng tới qua mà dõi,
Thiếu-thốn tôi đâu dám rước mời.