Truyện Kiều (bản Liễu Văn Ðường 1871)

Truyện Kiều (bản Liễu Văn Ðường 1871) - 傳翹
của Nguyễn Du

Truyện Kiều bản Liễu Văn Ðường 1871, do nhà nghiên cứu Nguyễn Quảng Tuân phiên âm & khảo dị. Nguồn: Nomfoundation. Nếu bạn không xem được toàn bộ chữ Nôm trên Wikisource, tải các bản Nôm Kiều để xem offline tại đây @ Các bản Nôm Kiều.

Chữ Nôm Chữ Quốc ngữ

1𤾓𢆥𥪞𡎝𠊛些
2𡨸才𡨸命窖󰑼恄饒
3󰠵戈没局𣷭橷
4仍調𬖉𧡊㐌𤴬疸𢚸
5𨔍之彼嗇斯豊
6𡗶撑涓貝𦟐紅打悭
7稿𦹳吝󰇾𠓀畑
8風情固錄群傳史撑
9浪𢆥嘉靖朝明
10𦊚方𪹚𣼽𠄩京凭鐄
11固茹員外户王
12家資擬拱常常堛中
13没𤳆𡥵次𣖢𢚸
14王觀󰑼𡨸綏𣳔儒家
15頭𢚸𠄩妸素娥
16翠翹󰑼姉㛪󰑼翠雲
17枚骨格雪精神
18没𠊛没𨤔𨑮分院𨑮
19雲󰏙莊重恪潙
20囷𦝄苔惮󰞺𧍋𦬑囊
21花唭玉説端莊
22𩄲輸渃𩯀雪讓牟䏧
23翹強色稍漫𣻕
24搊皮才色吏󰑼分欣
25灡秋水󰞺春山
26花悭輸𧺀柳𪬡歛撑
27󰜋堆迎渃迎城
28色停隊没才停和𠄩
29聰明本産性𡗶
30坡芸詩畫𨇜味󰞻吟
31宮商漏堛五音
32芸𥢆咹坦胡琹没張
33曲茄𢬣捛𢧚章
34没篇薄命吏強󰞽人
35風流窒墨紅裙
36春撑執齒細旬及筭
37㤿𧛋帳𢷀幔𩂏
38墻東蜂𧊉𠫾𧗱默埃
39節皮𡥵燕迻梭
40韶光𠃩𨔿㐌外𦒹𨑮
41𦹵𡽫撑羡蹎𡗶
42梗梨𤽸點󰜋𢽼󱖮花
43清明𥪞節𣎃𠀧
44礼󰑼掃墓哙󰑼踏清
45𧵆賒奴󱋨燕嬰
46姉㛪懺所步行𨔈春
47習耀才子佳人
48馭車如渃襖裙如𣑻
49衮昂塸埬𢹣𨖲
50梭鐄鈽𫽘烣殘紙󰒆
51斜斜䏾我𧗱西
52姉㛪他矧攔𢬣𦋦𧗱
53𨀈寅蹺𦰟小溪
54吝󰏙風景固皮清清
55󰅉󰅉𣳔渃捥觥
56𣜿橋儒𡮈𡳳𡌿北昂
57茌茌捻坦邊塘
58油油𦰟𦹵姅鐄姅撑
59浪𬁖𥪞節清明
60麻低香𤌋永醒世麻
61王觀買引𧵆賒
62淡仙娘𧘇初󰑼󰞻兒
63浽名才色没時
64𠮿嗃外𨷶劎之燕鸚
65刼紅顔固蒙萌
66姅澄春脱技梗天香
67固𠊛客於遠方
68賒𦖑拱󱋨㗂娘尋制
69船情皮󰠼旦尼
70時㐌簪技󰜍淶包𣇞
71󰟀空冷𡴯如詞
72𨁪車馭㐌󰷳瀘𣻕撑
73哭嘆坤掣事情
74窖無緣閉󰑼命貝些
75㐌空縁畧庄麻
76時之𡭧約哙󰑼縁𡢐
77懺生攝梓車珠
78𡏧燶没捻默油𦹵花
79𣦆包兎𣵰鵶斜
80𧘇墓無主埃麻咏𠶀
81𢚸󰠲産𤷱傷心
82説𦖑翹㐌潭潭珠沙
83𤴬疸台分弹󰜏
84𠳒󰑼分薄拱󰑼𠳒終
85負旁之貝化工
86𣈜撑𤷱痗𦟐紅配坡
87𤯨辰情󰝸𥢆埃
88窖台托𬺗𦋦𠊛情空
89󰅹𠊛鳯乍鸞終
90󰅹𠊛惜綠貪紅󰑼埃
91㐌空几兑𠊛懷
92産低些劎没𠄽𥘀香
93哙󰑼﨤𫽻𫡉塘
94和󰑼𠊛𠁑𤂬鐄别朱
95啉𠽍哏㗑𡮈𫰅
96拉𡎦把𦹵畧墓𨀈𦋦
97没漨𦹵愛䏾斜
98󰊄囂囂𠺙没𢽼𦰟𦰤
99𢯰簪産㩫𠃅頭
100拍䏧核咏𦊚勾𠀧韻
101吏強迷𢠨心神
102吏強𥪸朗秦銀𫽄𦋦
103吏強塢湥󰞺花
104愁𣻆坦綏珠沙𥐆𨱽
105雲浪姉拱𠽋唭
106窖餘渃眜哭𠊛𠁀初
107浪紅顔自𠦳初
108丐調薄命固除埃󰠳
109浽念想典𦓡𤴬
110𧡊𠊛𬛩妬别𡢐世󰅹
111觀浪姉呐咍牢
112没調󰑼没運𠓨苦𦖑
113於低陰氣𥘀泥
114䏾朝㐌我𨤮槐群賒
115翹浪仍等才花
116𣩂󰑼体魄群󰑼精󰠰
117易台情吏﨤情
118徐󰏙乙𧡊顯靈悲𣇞
119没𠳒呐渚及䜹
120丿󰠳陣󰊄捲旗典𣦍
121泑泑覩祿拸核
122於𥪝羕固香𠖤𠃣𡗉
123提澄𦰟󰊄吝蹺
124𨁪𩌂曾𨀈󰷳印停停
125𩈘𥆾埃乃調驚
126娘浪尼寔精誠𫽄賒
127有情些吏﨤些
128𫽄泥幽顯買󰑼姉㛪
129㐌𢚸顯現朱󰏙
130謝𢚸娘吏綏添𢽼𠳒
131𢚸䜹淶𣼽𥟍徊
132㭲核吏拍没排古詩
133用浪姅於姅𧗱
134樂鐄󰠳㐌㗂𦖑𧵆𧵆
135𬖉澄𧡊没文人
136弄𢶻𢬣叩𨀈吝𨤮冰
137提𢹂𦝄襊󰊄𦝄
138𡢐蹎蹺󰜋𠄽繩𡥵𡥵
139雪印色馭󰙃𤶐
140𦹵坡味襖染𡽫䏧𡗶
141裊賒買𤏣𩈘𠊛
142客陀𬺗馭細尼敘情
143鞋文吝𨀈𨤮撑
144没𡓄如体核瓊梗瑤
145払王捐󰘚𦋦嘲
146𠄩翹𠵱󰘚納𠓨𠁑花
147原𠊛觥橘󰠳賒
148户金𠸜重本茹簪纓
149𪤍富貴堛才名
150文章󰞺坦聰明性𡗶
151天資才貌捽撝
152𠓨𥪞風雅𦋦外豪花
153終觥刎坦渃茹
154貝王觀𫏾刎󰑼同親
155刎𦖑𦹳𠽋鄕隣
156没𪤍銅雀鎖春𠄩嬌
157渃𡽫隔󰋇󰟀桃
158仍󰑼濫唒󰠐妖祝蒙
159枚台解逅相逢
160﨤旬妬𦲿妥𢚸尋花
161䏾紅落𧡊裊賒
162春蘭秋菊漫麻奇𠄩
163𠊛國色几天才
164情𥪞如㐌󰘚外群𠵱
165執廛干省干迷
166󰟱𡎢𫽄便𢴑𧗱㐱坤
167䏾斜如逐干盆
168客陀𬺗馭𠊛群𥊘蹺
169󰡈溪渃沚𤄯漂
170邊求絲柳䏾朝㐌𦋦
171翹自𧿨𨃴帳花
172󰘚𡗶典坦鉦陀收空
173𦎛娥永永慈窻
174鐄招痕渃核𪱨䏾𡑝
175海棠扡𦰟東鄰
176湥霜撩𥘀梗春󰑼陀
177没命𤎜𥋴素娥
178遁塘賒買浽賒排排
179𠊛麻典世時催
180𠁀繁花拱󰑼𠁀補𠫾
181𠊛󰠳﨤𫽻爫之
182𤾓𢆥別固緣之台空
183衮昂𤾓䋦邊𢚸
184𢧚勾絶妙寓𥪞性情
185征征䏾月熾萌
186𢭸𡎢邊󰡂没命燒燒
187率󰠳𧡊没小嬌
188固朝風韻固朝清新
189霜印󰘚雪坡身
190樂鐄蕩蕩如𧵆如賒
191連𢜠噋𠳨𠻀󰑼
192桃源落𡓃󰠳麻典低
193䜹浪清氣初󰅒
194買共饒𣅶班𣈜㐌悁
195寒家於𠃅西阡
196𠁑𣳔渃沚边𨕭固橋
197忝𢚸下顧典饒
198󰋇𠳒下賜捻珠招鐄
199󰂅呈會主󰏙詳
200麻󰏙𥪞𢼂断膓固𠸜
201歐停果刼人緣
202拱𠊛没會没船󰠳賒
203尼𨑮排買買𦋦
204勾神吏摱筆花𦘧撝
205翹󰂅領意提排
206𢬣僊没󰖽𨇜𨑮曲吟
207󰏙䜹𠽋󰟄𠸦󰠐
208價仃繡口錦心恪常
209󰂇󰝂𠓨集斷膓
210時撩解一之讓朱埃
211㙴花客㐌𧿨鞋
212娘群於吏没𠄩叙情
213𩙌兜鄭幅萌萌
214醒𦋦買別浪命占包
215𬂙蹺󰅹𧡊󰠳󰅹
216香乘羕唉𦋦𠓨󰠳低
217没命量慮更迡
218塘賒𢪀浽𡢐尼麻驚
219花㵢䕯󰟅㐌仃
220别緣命别分命世傕
221浽𥢆笠笠㳥㵢
222𢪀隊干吏湥洡隊干
223重嬌𡃚󰁹帳鸞
224茹萱秩醒𠳨干故之
225故𬁖陳濁更𣌉
226牟花梨唉滛湜湥湄
227䜹浪𡭧分𬏝䜹
228養生堆女𩯀絲渚填
229𣇜𣈜制𡏢淡僊
230𥃱𠫾率𧡊應連占包
231斷膓󰑼𢼂世󰅹
232排𦋦世𧘇詠𠓨世箕
233據𥪞夢兆麻推
234分𡥵傕固𦋦之枚𡢐
235𠰺浪夢兆據󰠳
236俸空謨󰞽職愁𢪀󰅹
237󰂅𠳒𡅳解濕高
238渚衝調𢪀㐌滛脉霜
239外窻兎矢鶯鐄
240腋墻葻柳𠖤昂𫏾萌
241軒斜擱䏾征征
242浽𥢆𥢆鄭𡬷𥢆没命
243朱咍󰑼𫗂有情
244妬埃𢴑䋦絲萌朱衝
245払金自吏書窻
246浽娘更更边𢚸𠴠虧
247愁冬強刻強苔
248𠀧秋論吏󰜋𣈜𨱽稽
249𩄲秦鎖謹窻𦂛
250𡏧紅料裊𠫾𧗱占包
251旬𦝄鈌𥒦油耗
252󰘚𢠩想󰘚𢚸嗷喭𢚸
253󰟀文唏冷如銅
254竹痴󰇽兎絲𣳔𧊉鸞
255萌湘拂拂𩙌弹
256香洟味女茶漧喠情
257󰂇庒緣女𠀧生
258爫之󰝂𫗁傾城撩𤽗
259氷傾𢖵景𢖵𠊛
260𢖵尼奇遇倍移𨃴𠫾
261󰜋𣳔𦹵木撑荑
262渃吟𤄯沕𧡊之女󰠳
263󰠶朝如改干愁
264葦𦰤囂乙如牟改撩
265芸𥢆𢖵𠃣想𡗉
266侵侵提裊篮橋吝郎
267審嚴謹槓高墙
268件𣳔𦲿𧺀𢴑塘𫚳撑
269羅䜹絲柳葻萌
270𡥵鶯󰄴呐𨕭梗𠸍𠶣
271󰋇吝󰘇㨂杄󱕦
272𣲆㙴花用别𠊛於󰠳
273秦銀𨅸捽𣇞𥹰
274𬧖觥秩𧡊𠃅𡢐固茹
275󰑼茹吳越商家
276󰟀空抵妬𠊛賒渚𧗱
277𥙩調道󰄴𠳨税
278襊弹𥝥册提𢹂遁𨖅
279固核固𥒥産床
280固軒揽翠󰞺鐄渚派
281𢜠󰠐准𧘇𫳘排
282𠀧生歐罕緣𡗶之低
283窻糊姅怯𫅩𩄲
284墻東𥊘眜𣈜𣈜恒𬖉
285𡬷𡬼銅鎖原封
286絶𩂟󰅹𧡊䏾紅𠓨𦋦
287忍自舘客鄰羅
288旬𦝄瀋脱𫢩陀噡𠄩
289隔墻沛𣇜㤿𡗶
290𠁑桃差固䏾𠊛切他
291損琴捉襖倍𦋦
292香群𦹳𠽋𠊛陀永醒
293吝蹺墻錦𨄹觥
294𨕭桃恪𧡊没梗金钗
295拁𢬣𢭲𥙩𧗱茹
296尼𥪞閨閣󰠳𦓡典低
297𡄎歐𠊛󰀎寶尼
298𫽄緣渚易𠓨𢬣埃擒
299連𢬣𥋴𥊘𠴠𦣰
300唉群倘倘香沉渚派
301散霜㐌𧡊䏾𠊛
302觥墻𦋦衣尋頺謹魚
303生陀固意待徐
304隔墻𨖲㗂賒迻厭𢚸
305釵尼扒特虚空
306別󰠳合補𦓡蒙珠𧗱
307㗂翹𦖑津边箕
308恩𠊛君子詫之𧵑淶
309隻釵󰅹𧵑󰋇𨑮
310𦓡𢚸重義輕財掣包
311生浪󰠷里𦋦𠓨
312𧵆低󰅹沛𠊛󰅹賒吹
313特𣈙如𡭧𦹳淶
314計陀少󰞽𢚸𠊛閉󰅒
315󰋇𥹰買特没𣈜
316仃󰖄𣵲𡭧念西噲󰑼
317倍𧗱添𥙩𧵑茹
318釧鐄堆隻巾󰑔没󰉓
319堛𩄲𨂚𨀈𦰟墻
320沛𠊛歆怒𤑟𤉜𫽄差
321𠶤𠼾󰇾意湥提
322几𥚆𤑟󰘚𠊛𠵱檜頭
323浪自偶尔﨤饒
324󰠐𬖉濫𢖵閉𥹰㐌𤶐
325昌枚性㐌𢷀𤷱
326吝𩢬埃別唉群𣋚󰅒
327𣎃𧷺如𠳚宫𩄲
328陳陳没分挹核㐌料
329便抵嗔没𠄩調
330臺𦎛𤐝典𨁪䕯朱庒
331謹魚娘買䜹浪
332𫗁茹氷雪質恒菲葑
333油欺𦲿𧺀紙紅
334𢧚庒時拱在𢚸媄吒
335𥘀𢚸㤕柳爲花
336𥘷𡥵㐌別󰠳𦓡敢䜹
337生浪𣈙𩙌枚湄
338𣈜春㐌易情期󰋇欺
339油𫽄察𬌓情癡
340舌些𦓡固益之典埃
341𡭧之哏咘󰜋𠄩
342朱停耒仕料排䋦萌
343悃𤍌油負𡬷誠
344拱料補过春撑󰜋𠁀
345量春油決狹𤞑
346功㧅󰕴𫽄舌催𡗋由
347朗𦖑𠳒呐如油
348朝春易遣󰞺秋𪿒顒
349浪𥪞𣇜買𨔍𨓡
350你𢚸固𨤰擒𢚸朱當
351㐌𢚸君子多恾
352󰜋𠳒󰂅鑿𥒥鐄始終
353特𠳒如𢶒𬌓𢚸
354󰇾金珠貝巾紅𢭂𢬣
355浪𤾓𢆥拱自低
356𧵑信噲󰜋𡭧尼爫𥱬
357産𢬣把𦑗花葵
358貝梗釵𧘇卽時𢬭𢭂
359𠬠𠳒哏咘膝膠
360𠃅𡢐羕固𠮿嗃㗂𠊛
361倍傍𦲿用花淶
362払𧗱書院娘移樓粧
363自畨𥒥别歲鐄
364情強滲𤀏𢚸強謹魚
365滝洋󰜋带農滁
366边𬖉頭怒边徐𡳳箕
367󰜋墙雪點霜𩂏
368信春󰠳易𠫾𧗱朱𫧇
369吝吝𣈜𩙌𣈘𦝄
370絲紅甚錄㐌澄春戈
371𣈜皮生日外家
372𨕭𠄩堂𠁑女󰑼𠄩㛪
373熷𤇊懺所襖襜
374卞𤼸󰜋礼賒󰝂𡬷誠
375茹香清永󰜋命
376𡄎機會遇㐌停𣋚󰅒
377時珍式式産排
378𨃴蓮率率𬧖𣦍𠃅墙
379隔花仕𠱆㗂鐄
380𠁑花㐌𧡊固払𨅸𬖉
381責𢚸哬𠾿貝𢚸
382󰌕香祝底冷𫥌閉𥹰
383仍󰑼㙮𢖵𢬭愁
384雪霜染姅𠃅頭花森
385娘浪𫗄扒湄檎
386㐌甘弊貝知音閉迡
387永茹特𣇜𣋚󰅒
388𥙩𢚸噲𡭧𦋦低謝𢚸
389吝蹺𡶀假𠫾妄
390𡳳墻羕固裊通買摷
391䞮𢬣𨷑鎖洞桃
392枝𩄲𬖉𤑟𡓃𠓨天台
393𩈘𥆾𩈘強添鮮
394邊𠳒萬福邊𠳒寒喧
395𠁔𦠘𧗱准書軒
396𡄎𠳒風月𥘀願𡽫滝
397𨕭案筆架書同
398惔清没幅幀松撩𨕭
399風霜特𨤔天然
400摱𠸦󰠸筆強𥆾強鮮
401生浪樸畫皮耒
402品題嗔󰜋𠄽𠳒添花
403遇欺𩙌匝湄沙
404曠𨕭仃筆討𢽼𦊚勾
405𠸦才𠽙玉噴珠
406娘班妸謝拱󰠳世尼
407刼修初󰂇𫽄𠫆
408福󰅹𢬭時價尼朱昂
409娘浪凜烈容光
410𫽄𡑝玉佩時坊金門
411擬命分蒙𦑃𧋃
412囷撑㐌別󰉓𧷺𦓡𫨩
413𢖵自𢆥唉䜹𤷙
414固𠊛相士断𣦍󰜋𠳒
415󰠰花發𧻭𦋦外
416𠦳秋薄命󰜋𠁀才花
417𬖉𠊛吏𥋴典些
418没𠫆󰜋蒙別󰑼固𢧚
419生浪邂逅󰑼緣
420初󰅒人定勝天共𡗉
421油󰠳解結典調
422時󰝂鐄𥒥𦓡料貝身
423𨇜調曲裡殷勤
424𢚸春派派󱋓春藏藏
425𣈜盃𥐆𫽄首𪮚
426𬖉𦋦鵶㐌吟𦎛𡽫兑
427永茹𫽄便𡎢佳
428啫払娘買急移蔥紗
429典茹皮𧡊信茹
430𠄩親群󰇾席花渚𧗱
431󰘇外倍𢷀簾𦂛
432駸駸氷𨇒園𣌉󰜋命
433抇䜹𦎛𢶒頭梗
434𦰟畑𬖉𧡊帳螢吃囂
435生皮𢭸案燒燒
436󰇾朝如醒󰇾朝如迷
437㗂𨖲仕洞聀槐
438䏾𦝄㐌熾花梨吏𧵆
439氷傾嵿𡶀𡽫神
440群疑聀夢𣈘春𢠩恾
441娘浪曠永𣎀長
442爲花朱沛𠴗塘尋花
443悲𣇞𤑟󰘚堆些
444別󰠳耒女𫽄󰑼占包
445倍𢜠爫礼連𠓨
446臺蓮浽蠟窻桃添香
447箋誓拱討󰜋章
448𩯀𩄲󰜋約刀鐄𢺺𠄩
449暈𦝄域域𥪞𡗶
450仃寧𠄩𠰘没𠳒雙雙
451𩯀絲根紊𡬷𢚸
452𤾓𢆥鑿󰜋𫳘同典昌
453󱋓霞𫫺喠瓊漿
454𦄂𦂛香論屏𦎛䏾籠
455生浪𩙌沫𦝄𬺚
456閉𥹰󰅒󰜋𡭧𢚸渚甘
457𨃉霜渚𪤍橋藍
458𢜝吝巾過𦋦讒所庄
459娘浪紅葉赤绳
460󰜋𠳒共㐌㗂浪相知
461停調月怒花箕
462外𦋦埃吏惜之貝埃
463払浪𦖑浽琴臺
464渃𡽫隴仍𠻴𦖻終期
465䜹浪賤技詫之
466㐌𢚸𠰺典𠰺時沛󰂅
467軒𡢐撩産琴𦝄
468倍鐄生㐌擒㨢昂眉
469娘浪藝𨳒𥢆𢬣
470爫之朱𥘀𢚸尼凜申
471搊寅𦀊武𦀊文
472𦊚𦀊𫰅𡮈蹺韻宮問
473曲󰠳漢楚戰塲
474𦖑𦋦㗂鉄㗂鐄扦饒
475曲󰠳司馬鳯求
476𦖑𦋦如怨如愁沛庒
477稽康尼曲廣㖫
478󰜋浪流水𠄩浪行雲
479過關尼曲昭君
480姅分戀主姅分思家
481𥪝如㗂䳽𠖤戈
482濁如渃𤂬買沙姅潙
483㗂寬如𩙌倘外
484㗂牟派派如𡗶覩湄
485𦰟畑欺𤏣欺𤎎
486遣𠊛𡎦帝𦓡魚謹愁
487欺𢭸𨆝欺儈頭
488欺紆𠃩曲欺珠堆眉
489浪𫨩時寔󰑼𫨩
490𦖑𦋦吟䔲呐荄世󰅹
491搊之仍堛清騷
492寔𢚸命拱耗耗𢚸𠊛
493浪悁秩󰞺𠫾耒
494粃𢝙催拱性𡗶别𫳵
495𠳒鐄󰂅領意高
496和寅寅扒𡭧󰅹特空
497花香強𤏣式紅
498頭眉𡳃󰘚強濃𬌓腰
499㳥情羕㐌漂漂
500󰏙𥪞歐厭固朝𣳮淶
501䜹浪停𥙩爫制
502𠯇朱䜹歇󰜋𠳒㐌󰅉
503尾之󰜋朶桃夭
504園紅之敢垠巢𫚳撑
505㐌朱𠓨堛布荆
506道從夫𥙩𫳘貞爫頭
507𦋦從𨕭濮中𣘛
508時𡥵𠊛𧘇埃求爫之
509沛調咹󰟉於時
510浪𤾓𢆥女補𠫾󰜋𣈜
511𡄎緣奇遇初𫢩
512侶堆埃吏𫅠齊崔張
513𩄲湄打覩𥒥鐄
514過朝𢧚㐌󱋓𠴔燕󰢒
515𥪝欺𢭸𦑃𨕭梗
516𦓡𢚸𥜤󰠹㐌呈󰜋畨
517𠃅西底令香願
518朱緣潭𧺀𦋦緣狓傍
519招梭𠓀𫽄𡨹床
520底𡢐𢧚𢢆共払𪽝埃
521倍之柳押花奈
522群身乙吏填培固欺
523𧡊𠳒端正易𦖑
524払強添𢘝添爲𨑮分
525䏾艚皮𤁕𨤔𡑝
526信󰠳㐌典󰘇垠噲𠓨
527娘時倍阻󰟀桃
528生時𨄹𨀈𡑝桃倍𦋦
529󰘇柴皮吘杄花
530家童𠓨𠳚書茹買𢀨
531󰠐信叔父辤堂
532巴爲旅󰊽他鄕提攜
533遼陽隔阻山溪
534椿堂急噲生𧗱𧦈䘮
535𠻵信掣浽驚惶
536氷命輦𠓀臺粧叙情
537𨃴頭每浽丁寧
538浽茹䘮𩯀浽命賒吹
539事󰠳渚及堆囬
540緣󰠳渚及󰜋𠳒𢭂絲
541𦝄誓群妬猪猪
542敢賒吹𩈘麻䜹撻𢚸
543外𠦳𨤮祝𠀧冬
544䋦愁欺𫽻朱衝群迡
545廛鐄𡨹玉朱𫨩
546朱停𢚸几蹎𩄲𨤔𡗶
547𦖻𦖑𫆧綏排排
548忍如娘買𤋵𠳒𠓀𡢐
549翁絲恄補之饒
550渚𢝙森合㐌愁坡配
551共饒卒㐌𥘀𠳒
552酉台𠃅𩯀敢移𢚸絲
553管包𣎃待𢆥徐
554擬𠊛咹𩙌𦣰湄㤕󰠐
555㐌願𠄩𫳘同心
556𤾓𢆥誓拯揞琴待埃
557群𡽫群渃群𨱽
558群𧗱群𢖵典𠊛𣋚𫢩
559用孕渚𡝖移𢬣
560暈東𬂙㐌𥪸𣦍𣟪茹
561碍顒󰜋𨀈󰜋賒
562没𠳒珍重珠沙󰋇行
563𢷏鞍掛挭倍傍
564䋦愁仕姅𨀈塘𢺺𠄩
565𢝙内風景圭𠊛
566頭梗鵑日𡳳𡗶鴈䜹
567󰞽𠊛𬂍󰊄旬湄
568󰜋𣈜𥘀挭相思󰜋𠊛
569娘時𨅸揨軒西
570𠃩囬問曰如圍䋦絲
571𬂙澄𤌋𡴯窻䜹
572花㵢聀𧺀柳賖壳鐄
573秦銀󰉥𨃴楼粧
574󰜋󰟞𢜠壽外鄕買𧗱
575寒喧渚及啫㖷
576差衙俸𧡊𦊚皮㖔𡁞
577𠊛腋𡱩几𢬣刀
578頭𬌥𩈘馭呦呦如雷
579拁扛󰜋老󰜋𫦻
580󰜋𦀊󰟁類纀𠄩󰋟情
581苔茹㘇㗂𧋆撑
582用淶湥柳散情檜枚
583圖細軟𧵑𥢆𢬣
584沚𥑥生󰟋朱苔襊貪
585調󰠳𠖤纀埃爫
586尼埃單泣秩緘俸仍
587𠳨𦋦𡢐買别浪
588沛𠸜称率在𠊟半絲
589󰜋茹恍惚謹魚
590㗂寃𠰺保案疑𫭧𩄲
591下辞𠹚𥛉卒𣈜
592的𦖻憐恤負𢬣摧殘
593󰟌高𢫫虐𦀊寃
594酉𠊛𥒥拱󰞺肝路𠊛
595𩈘𬖉𤴬疸用移
596寃尼群󰜋呌𡗶仍賒
597󰜋𣈜𨔍𫗁差衙
598爫朱酷害𫽄戈爲錢
599𫳵朱骨肉院全
600𥪞欺遇变從權别𫳵
601緣會遇德劬勞
602𫳘情𫳘孝邊󰅹𥘀欣
603底𠳒誓海明山
604爫𡥵𠓀沛填恩生成
605決情娘買下情
606𠯇朱底妾半命贖吒
607户終固几吏𫅷
608拱𥪞衙役吏󰑼慈心
609𧡊娘孝重情深
610爲娘𢪀拱傷󰠐㤕𢠿
611併排律妬論低
612固𠀧𤾓两役尼買吹
613唉𧗱暫付㩜外
614𠸕娘規料𥪞堆𠀧𣈜
615傷𢚸𡥵𥘷䜹󰅹
616﨤干禍󰊄灾𠖤不期
617𤴬𢚸死别生離
618身群𫽄惜惜之典緣
619曷湄詫𢪀分𢤞
620料󰝡𡬷𦹵決填𠀧春
621事𢚸吘貝氷人
622信霜吨𠰺賒𧵆㖔𡁞
623𧵆沔固󰜋媒󰅹
624迻𠊛遠客尋𠓨問名
625𠳨𠸜浪馬監生
626𠳨圭浪縣臨清共則
627過年濯外𦊛旬
628𪵟󰙐󰠺隊襖裙炳包
629𠓀柴𡢐伵㖔𡁞
630如氷迻䋦逴𠓨楼粧
631㨳𨕭𡎦卒産床
632󰟀𥪞䋦㐌𠽖娘急𦋦
633浽命添息浽茹
634㙴花󰜋𨀈淚花󰋇行
635礙顒憚󰊄𠲖霜
636疑花䏾𢢆𬖉𦎛󰘚𪠗
637䋦強援𩅘扒𢬣
638󰞺𢞂如菊命𤷍如枚
639旦都斤色斤才
640押宮琴月此牌𦑗詩
641󰚷濃󰜋𨤔󰜋於
642平𢚸客買隨機迭迢
643浪摸玉典藍橋
644聘儀󰂅𠰺包饒帝呈
645䋦浪當價𠦳鐄
646﨤茹洳量𠊛傷敢奈
647𪂲掑扒󰜋添𠄩
648𣇞𥹰我價󰂅外𦊚𤾓
649󰜋𠳒船㐌淹潭
650唉迻更帖𠓀擒爫𥱬
651定時納釆于歸
652錢𦝄㐌固役之𫽄衝
653󰜋𠳒𢚁貝終公
654乞詞暫領王翁𧗱茹
655傷情𡥵𥘷吒𫅷
656𥆾娘翁㐌𧖱沙𦛌油
657餒𡥵仍約𧗱𡢐
658𢭂絲沛侶招梂當尼
659𡗶爫之極閉𡗶
660尼埃誣托朱𠊛合散
661斧斤包管身殘
662女苔墮𥘷強寃托𫅷
663󰜋𠳒𡢐𠓀拱󰑼
664催時󰘚屈𫽄他𢚸𤴬
665蹺𠳒如沚𣳔珠
666料命翁㐌招頭墙𪿙
667倍傍几𡨹𠊛𫀢
668𡮈𫰅娘吏尋𠳒𡅳干
669尾之󰜋󰌵紅顔
670𩅘絲渚𡭧填恩生成
671𤼸書㐌𢢆娘縈
672吏輸妸李半命能牢
673椿萱歲鶴強高
674󰜋核梗搏别包饒梗
675𢚸絲油𫽄𢴑情
676󰊄𩄲歐罕散情渃𡽫
677他浪料󰜋身𡥵
678花油扡𦑃𦲿群撑𣘃
679分𫳵停丕拱丕
680擒如𫽄杜仍𣈜群撑
681拱停併窘算觥
682散茹󰑼󰜋舌命󰑼𠄩
683沛𠳒翁拱淹𦖻
684𥆾饒湥󰠻湥𨱽衮昂
685𠃅外户馬皮𢀨
686詞花㐌記巾鐄買𢭂
687𦝄𫅷獨地爫𫳵
688擒𦀊𫽄擬纀𠓨自然
689𥪞𢬣㐌産銅錢
690油𢚸𢬭𤽸台顛𧁷之
691户終𦋦飭執爲
692禮心㐌達訟期拱衝
693役茹㐌暫從容
694星期𠽖也㐌蒙度𧗱
695󰜋命娘𦰟畑𣌉
696𬡢滛湥淚𩄲車𠃅愁
697分油油丕拱油
698𡭧𢚸刀等閉𥹰󰜋𠳒
699功程計别󰋇𨑮
700爲些𠻞喫朱𠊛󰇾揚
701誓花渚燥𡃹鐄
702磊誓催㐌負仿貝花
703𡗶撩𡽫渃包賒
704擬󰠳𢩵󰘇𢺺茹自碎
705别包緣𡢻誓培
706劫尼催世時催群之
707再生渚𢴑香誓
708爫身𬌥馭填義竹枚
709𡢻情渚者朱埃
710塊情芒𫴋泉臺渚散
711浽𥢆𥢆仍盘桓
712油炵𤽸𥒦湥灡渗巾
713翠雲秩醒聀春
714𠁑畑𥊘典殷勤𠳨嘆
715機𡗶橷𣷭多端
716󰜋茹底姉𥢆寃󰜋命
717故之𡎦忍更殘
718浽𬓲群默貝情之低
719浪𢚸遁也式苔
720絲緣群王䋦尼渚衝
721𠼯㖼𦋦拱𢢆𢠅
722底𢚸時負𬌓𢚸貝埃
723𢚁㛪㛪固𠹾𠳒
724𡎦𨕭朱姉𥛉耒仕䜹
725𡧲塘坦挭相思
726膠鸞執䋦絲乘默㛪
727汝自欺﨤払金
728欺𣈜𦑗約欺𣎀𡃹誓
729事󰠳㳥󰊄不期
730孝情固𨤰𠄩皮院𠄩
731𣈜春㛪唉群𨱽
732㤕情𧖱𧗅台𠳒渃𡽫
733姉油𦧘󰞺昌𤷱
734吟唭𠃩𤂬挨群𦹳淶
735隻󰠽貝幅詞𩄲
736緣尼時𡨹物尼𧵑終
737油㛪𢧚𡞕𢧚𫯳
738㤕𠊛命薄乙𢚸𫽄涓
739秩𠊛群𡭧𧵑信
740泛弹貝𬌓𦎛願𣈜初
741枚𡢐油固包𣇞
742㤕󰌎香𧘇搊絲泛尼
743𬂙𦋦𦰟𦹵𦲿𣘃
744𧡊囂囂󰊄時咍姉𧗱
745𠺌群芒𥘀𠳒誓
746󰞺身蒲柳嗔宜竹枚
747夜臺隔󰘚屈𠳒
748洒嗔湥淚朱𠊛托寃
749悲𣇞簪技𦎛散
750計爫牢掣閍萬愛恩
751𤾓𠦳𠳚𥛉情君
752𩄲絲𬑰𨤔固銀𧘇催
753分𫳵分薄如𪿙
754㐌𢝜渃沚花㵢吕󰟯
755喂金郎唉金郎
756催催妾㐌負払自低
757𣴓𠳒魂𢴑𧖱醝
758󰜋唏朗𡴯堆𢬣冷同
759椿萱秩醒聀燶
760󰜋茹圍笠几𥪝𠊛外
761几湯𠊛𬟥排排
762買油千彙渚沛湥紅
763𠳨𫳵𦋦事𨔍𨓡
764翹強𠽋𠴑𨷑空𦋦𠳒
765浽娘雲買󰁹𦖻
766隻󰠽底貝詞掊於低
767尼吒爫𦇒緣眉
768催時浽󰀎𡢐尼㐌㛪
769爲埃用𣒵淶針
770底𡥵䕯浽𩄲沉爲埃
771𠳒𡥵𠸕吏󰜋𠄩
772油𤷱碑𥒥敢差𡬷鐄
773𥛉催娘吏𠽔𠴔
774𢘾吒者特󰒂払朱吹
775䚿之身分碎隊
776酉浪昌𤽸圭𠊛管󰠳
777掣包計浽𬌓愁
778刻更㐌𠽖南楼󰋇囬
779轎花󰠳㐌典外
780管絃󰠳吏𠽖𣈜生離
781𤴬𢚸几於𠊛𠫾
782湥淶滲𥒥絲𢺺癒蚕
783𡗶𣋚𩄲𢹣最霪
784油油𦰟𦹵滛滛梗霜
785逴娘𧗱典駐坊
786𦊚皮春鎖󰜋娘於𥪞
787汲凝𢢆錄𠲖紅
788擬𢚸吏㤕車𢚸隊番
789品僊淶典𢬣𪬡
790懷功𬋟𡨹湄廛貝埃
791别身典𨀈落𩔗
792蕋逃㐌披朱𠊛情鍾
793爲埃垠頓󰊄東
794舌𢚸欺於𤴬𢚸欺𠫾
795重逢油禍固欺
796身尼催固群之𦓡蒙
797㐌生𦋦數龍冬
798群急𥙩刼𦟐紅特𫳵
799𨕭案産固𡥵刀
800𨁪𢶒娘㐌𢶒𠓨襖巾
801防欺渃㐌典蹎
802刀尼時料貝身𡢐尼
803𣎀秋󰜋刻󰜋迡
804氷傾如醒如醝󰜋命
805𫽄󰑼妸馬監生
806刎󰑼󰜋𠀲風情㐌𪡵
807戈制吏﨤囬顛
808𪡵漨吏劍咹沔月花
809楼撑固媒秀󰜏
810󰆌制㐌𧿨𧗱𫅷歇緣
811情期𫽄限𦓡𢧚
812𩈘鋸𦲾䔲堆邊󰜋坊
813終𦝄𨷑󰜋𡾵行
814觥𢆥奔粉半香㐌例
815𨄹尋泣𢄂時圭
816者名侯下𠰺藝咹制
817磊埋歐拱事𡗶
818断膓吏論󰘚𠊛無緣
819㤕娘𡭧分婵娟
820梗花󰝡半𠓨船俚倴
821卯𩢬㐌默𠓨囷
822聘󰀩𥜤價迎婚産𣈜
823𢜠󰠐旗㐌典𢬣
824強𥆾𨤔玉強醝曲鐄
825㐌𢧚國色天香
826󰜋唭尼罕𠦳鐄𫽄訛
827𧗱低自𠓀𣷭花
828王孫貴客乙󰑼都饒
829罕𠀧𤾓两劍󰠳
830拱㐌皮本群𡢐時利
831𠰳唁掑典羡尼
832本茹拱惜𧵑𡗶拱貪
833桃僊㐌𤊰𢬣凡
834時楥梗橘朱甘事𠁀
835𠁑塵󰋇󰘚廊制
836制花㐌易󰋇𠊛别花
837渃蒲榴𧖱𬚱𬷤
838摱牟招集吏󰑼群原
839𦚖𤎎打吝𡥵顛
840包饒拱閉饒錢秩之
841媒𫅷或固調之
842料功秩󰜋𣇜跪𦓡催
843典低塘詫賒吹
844𦓡些不動女𠊛生𪟽
845惜台󰜋朶茶縻
846𡥵蜂㐌𨷑塘𠫾𡓃𧗱
847󰜋干湄󰊄󰠱泥
848傷之典玉惜之典香
849席春󰜋聀𢠩恾
850燭花底妬默娘𦣰猪
851浽壙尋瀉𣻆湄
852分𡄎浽客分𢗼浽命
853從之󰑼種灰醒
854身𠦳鐄底丐名𦟐紅
855催群之女麻蒙
856𠁀𠊛催世󰑼衝󰜋𠁀
857恨緣悴分排排
858擒刀娘㐌算排捐生
859𢪀𠫾𢪀吏󰜋命
860󰜋命時𠤆𠄩情時𫳵
861𡢐油生事世󰅹
862追原𫽄矯累𠓨雙親
863浽命歐拱簡寅
864急迡催拱󰜋吝𦓡催
865仍󰑼𢵋旦虐吹
866㗂𬷤𦖑㐌嘅催買墙
867楼枚皮㗜𧥇霜
868馬生𠽖𨄹倍傍𦋦𠫾
869斷膓台𣅶分岐
870𨀒𪀊泣警𨋣車岌𡹡
871皮外𨑮𨤮長亭
872王翁𨷑席賤行迻蹺
873外茄主客󰖧迢
874󰜋茹萱貝󰜋翹於𥪞
875𥆾強呂渚湥紅
876󰁹𦖻娘買𤉒𢚸𥰊高
877虎生𦋦分䜹桃
878功托󰒂媄劫󰅹者衝
879呂󰟯渃濁𡏧𤄯
880𤾓𢆥底󰜋𬌓𢚸自低
881󰏙𦎛𥪞閉饒𣈜
882身𡥵𫽄矯默𢬣姂𫅷
883欺𧗱補永𥪞茹
884欺𠓨推孕欺𦋦倍鐄
885欺咹欺呐呂󰟯
886欺柴欺伵󰏙常󰏙輕
887恪牟几貴𠊛清
888𡄎𦋦朱技如形𡥵奔
889催𡥵群呐之𡥵
890𤯩𢘾坦客托墫圭𠊛
891王󰜏𦖑閉饒𠳒
892㗂寃㐌悶拍𡗶呌𨖲
893𠄽旬渚𣴓𡃹𡅳
894𠃅外𢪀㐌𠽖連𨇒車
895㤕𡥵𢚸󰠱迡迡
896𠓀鞍翁㐌𡅧呢𥰊高
897㤕身柳要䜹桃
898窒洳旦浽󰟘𠓨碎𤽗
899自低𧣳𣷭邊𡗶
900𬋟湄退退圭𠊛󰜋身
901𠦳尋𢘾䏾松筠
902雪霜𩂏𨔾朱身葛藤
903󰠾𠳒客買䜹浪
904纀蹎催拱赤繩冉𢭂
905枚𡢐油典世󰅹
906箕𦎛日月怒刀鬼神
907同同󰊄𠽖𩄲秦
908󰜋車𥪞𡎝紅塵如𠖤
909𬖉潙拔淚分𢬣
910𧣳𡗶審審𣈜𣈜󰠐󰠐
911娘時𡎝客車駸
912泊扡梂這顛霪岸逐
913葦𦰤察察唏枚
914󰜋𡗶秋底𬓲埃󰜋𠊛
915𨤮𣌉岌淨𩂟𣾺
916𧡊𦝄𦓡𢢆仍𠳒𡽫滝
917楼秋層碧杆紅
918𦖑𫚳如弋󰌵𢚸晨昏
919仍󰑼𨔍渃𨔍𡽫
920臨淄皮󰜋𣎃𧷺典尼
921車珠停𨋣󰘇外
922簾𥪞㐌𧡊󰜋𠊛𨀈𦋦
923脱𬖉𤁕𤁕牟皮
924咹之高𢀲悌陀爫𫳵
925𠓀車雷呂嘆嘲
926󰂅𠳒娘買𨀈𠓨羡尼
927邊時󰋇妸𪵟𧍋
928邊時𡎥𦊚𢆥𠊛廊制
929𡧲時香󰌕罕灰
930𨕭撩󰜋象𤽸堆󰋃𪵟
931楼青捐𡓃初󰅒
932藝尼時𥙩翁尼先師
933香𣋚花󰉲奉蜍
934姑󰅹醜𩴬朱䜹䋦行
935𢶒襜𢯰襖󱋓𠴔
936𠓀晨仕願𤗖香淋滛
937𢷮花𢯰𫴋𥴜𦣰
938𧊉蜂𠖤吏喑喑四圍
939翹群魚謹別之
940拠𠳒𥛉𫴋媒時󰂴𣦍
941󰘇行奔半朱枚
942𣎀𣎀寒食𣈜𣈜元宵
943閍𠦳𠊛𧡊拱腰
944㖔𡁞鸚燕習耀竹枚
945信鴈刎𦲿詩排
946迻𠊛󰘇𠓀逴𠊛󰘇𡢐
947𨔍𦖻𦖑渚別󰠳
948󰏙情𦋦拱仍牟󰇾揚
949礼衝香火家堂
950秀󰜏勿𧂭𨖲床𡎦𣦍
951𠰺浪𡥵𥛉媄低
952𥛉耒時𥛉舅眉遇箕
953娘浪沛𨀈流離
954分𪬡󰂅㐌泔皮小星
955調󰠳𥙩燕爫鸚
956癡䜹𫽄別󰑼名分之
957𨇜調納采于歸
958㐌欺崇作吏欺𨅸𡎦
959𣇞𦋦台堛𢬭𡾵
960敢呼𠳚吏󰜋𠳒朱明
961媒𦖑娘呐𫨩情
962閉𣇞買浽三彭媒𨖲
963尼尼事㐌果然
964催陀刼𤯩𫯳綿𠫾耒
965保浪𠫾𨄹𥙩𠊛
966󰝡𧗱逴客劎利𦓡咹
967從無󰒂於不仁
968𢞂命𫏾㐌秦緡此制
969牟湖㐌秩𠫾耒
970催催本另𠫾𠁀茹魔
971𡥵箕㐌半朱些
972入家沛據法茹蚤低
973老箕固󰇾排碑
974𫽄挷𠓨󰘚𦓡眉吏𦖑
975據牢𠹾卒󰜋皮
976𡛔絲𦓡㐌語藝𣌋𫳵
977沛爫朱別法蚤
978𪮞皮鞭拉𪮭𠓨𦋦𢬣
979娘浪𡗶瀋坦苔
980身尼㐌補仍𣈜𦋦𠫾
981催時催固惜之
982産刀𢬣襖即時󰇾𦋦
983𢜝肝󰞺玉料花
984媒群𬖉󰘚娘陀過𢬣
985傷喂才色墨尼
986󰜋刀寃孽𢴑𦀊風塵
987浽寃破𡋿賒𧵆
988𥪞茹𠊛質󰜋吝如𣑻
989娘時弼弼聀僊
990媒時󰜋󰜋󰘚𥚆隗𠖤
991域娘𠓨准軒西
992割𠊛𫀅朔連柴𬟥湯
993󰅹𫨩渚歇陳緣
994𥪝𩄲催㐌𨅸边󰜋娘
995󰁹浪因果󰇾揚
996㐌算遁𡢻斷膓特牢
997𢼂群󰠱業𦟐桃
998𠊛油悶決𡗶󰅹㐌朱
999涘嗔歇刼柳蒲
1000滝錢塘仕限㗅𧗱𡢐
1001𬟥湯卒󰜋𣈜輸
1002聀迷𦖑㐌油油皮散
1003秀󰜏直産边幔
1004招𠳒𡅳解綿蠻𫽻寅
1005󰜋𠊛易固󰋇身
1006花春登蕋𣈜春群𨱽
1007共󰑼呂󰜋𠰃𠄩
1008𥒥鐄牢女押奈𩄲湄
1009呂󰖄卒㐌𠓨低
1010鎖房春底行𣈜桃𡽫
1011𠊛群時𧵑唉群
1012尋尼稱當󰑼𡥵丐茹
1013爫之罪報寃家
1014舌命𦓡害典些𫨩之
1015拱𦖻󰋇浽𡅧尼
1016娘𦖑󰟯拱是非攊𢬗
1017𡲤𥪞晨夢󰋇𠳒
1018夙姻時拱固𡗶於𥪞
1019刼尼𡢻者渚衝
1020爫之時㤨󰜋𫯳刼𡢐
1021朗𦖑𠸬噤𨃴頭
1022䜹浪埃固悶󰠲世尼
1023特如𠳒世𪡔枚
1024罕浪𪰹固如𣈙朱庄
1025𢜝欺蜂𧊉代騰
1026典調𤯩濁牢朋托冲
1027媒浪𡥵唉從容
1028沛調𢚸吏對𢚸𦓡制
1029枚𡢐於𫽄如𠳒
1030𨕭頭固䏾󰘚𡗶𤎜𤐝
1031𧡊𠳒决斷罕灰
1032停𢚸娘拱仕𠿯𠿯寅
1033𫏾𡢐凝碧鎖春
1034越𡽫賒󰌵𦝄𧵆於終
1035𦊚皮八𠯪賒𬂙
1036吉鐄堒怒𡏧紅𨤮箕
1037彼傍𩄲𣌋畑𣌉
1038姅情姅景如𢺺𬌓𢚸
1039想𠊛𠁑月󱋓同
1040信霜隴唉𣈙𬂙𪰹徐
1041边𡗶𧣳𣷭巴把
1042𬌓𣘈滑𣳮包𣇞朱派
1043㤕𠊛𢭸󰘇𣋚𪰹
1044𦑗燶搭冷仍埃妬徐
1045蓬萊隔󰋇𬋟湄
1046固欺㭲子㐌皮𠊛揞
1047盆𬂙󰘇𣷭𧵆𣋚
1048船埃湿倘𦑃帆賒賒
1049𢞂𬂙𦰟渃買沙
1050花㵢蔓莫別󰑼𧗱󰠳
1051𢞂𬂙内𦹵油油
1052󰖄𩄲󰘚坦󰜋牟撑撑
1053𢞂𬂙𩙌捲󰘚溋
1054喑啿㗂㳥呌觥槣𡎦
1055終觥仍渃𡽫𠊛
1056𤴬𢚸流落𢧚𠄽𦊚句
1057唅𠿯𢷀幅簾珠
1058隔楼𦖑固㗂󰠳和韻
1059󰜋払皮擢清春
1060形容沚淬襖巾妙揚
1061擬浪拱脉書香
1062𠳨𦋦買別浪払楚卿
1063䏾娥湿倘𠁑萌
1064𬖉払娘拱𦋦情刀帶
1065嘆喂色渃香𡗶
1066惜朱󰠲俸落類典低
1067價停中月𨕭𩄲
1068花𫳵花窖也苔貝花
1069汝肝𥢆𢚷𡗶𫅷
1070𢚸尼埃𤏣朱埃唉𢚸
1071婵娟󰂇別󰠰䧺
1072𦋦𢬣操櫃數籠如制
1073窻秋㐌怯𦑃外
1074𦖻群同望󰋇𠳒𨫊釘
1075擬𠊛催吏擬命
1076感𢚸洙悴𤁕情如爲
1077仍󰑼吝呂𪱆湄
1078刼風塵別包𣇞󰑼催
1079停料𠴍󰜋𠄩𠳒
1080洳𢬣濟度𢵼𠊛沉淪
1081󰟚箋計歇賒𧵆
1082浽茹報答浽身落類
1083散箱皮𠓇𣈜枚
1084便鴻娘買𠴍𠳒𠳚郎
1085𡗶西朗蕩䏾鐄
1086復书㐌𧡊信払典尼
1087𨷑󰏙󰜋幅箋枚
1088伶伶昔越固𠄩𫳘題
1089𥙩𥪞意思𦓡推
1090𣈜𠄩𨑮󰜋戌時沛庄
1091𫚳𣋚催脱𧗱棱
1092架茶度㐌唅𦝄姅萌
1093墻東𢯦動䏾梗
1094𢩵窻㐌𧡊楚卿𥊩𠓨
1095尙崇打惮𦋦嘲
1096𥛉催娘買󰁹𢭂殷勤
1097浪碎䕯浡拙身
1098落塘芒𥙩𡢻𫱞燕鸚
1099敢洳骨肉死生
1100群𡗉結𦹵唅㐌𧗱𡢐
1101朗𡎢侵㗂𡴯頭
1102些低沛慢埃󰠲𦓡浪
1103娘陀別典些庄
1104浽沉淪楼朱平買催
1105娘浪󰗾事恩𠊛
1106世󰅹嗔决󰜋排朱衝
1107浪些固馭追風
1108固𠸜𠁑帳本𣳔健兒
1109乘機𨇍𨀈𦋦𠫾
1110𠀧𨑮𦒹酌酌之吏欣
1111油欺󰊄夾湄单
1112固些低拱𫽄干㨿之
1113𦖑𠳒娘㐌生疑
1114双陀過典管之特身
1115拱料䏕眜移蹎
1116𦓡󰏙𡥵造𡏦運典󰠳
1117共饒𨇍𨀈𠁑楼
1118双双馭𠓀馭𡢐󰜋󰟞
1119𣎀秋刻漏更殘
1120󰊄𣘃律𦲿𦝄岸唅𦎛
1121㩡𤷱𦹵𤁕味霜
1122𢚸圭𠫾󰜋𨀈塘󰜋𤴬
1123㗂𬷤嗃𠳗嘅哞
1124㗂𠊛󰠳㐌𠃅𡢐𠰺扛
1125娘強村式肝鐄
1126楚卿㐌雉𦀊綱𡓃󰅹
1127󰜋𠇮坤別爫牢
1128埮棱𨀈湿𨀈高駭䧺
1129化兒寔固女𢚸
1130爫之𠫅�紆紅𡗋󰅉
1131󰜋󰟞都旦𠓀𡢐
1132𤢇󰠳𠁑坦𦑃󰠳𨕭𡗶
1133秀󰜏速𥊣典𣦍
1134喑喑押掉󰜋唏吏茹
1135󰜌行𫽄𠳨𫽄查
1136當𢬣培柳拉花哉排
1137𦧘䏧埃拱󰑼𠊛
1138𢚸󰅹紅用𧺀淶𫽄𤴬
1139歇𠳒首復懇求
1140捥𦝄𡶀覩拮頭𧖱沙
1141浪碎𡭧分婵󰜏
1142渃𡽫離󰘇離茹典低
1143悲𣇞𤯩死於𢬣
1144身尼㐌典世尼時催
1145仍碎固詫之碎
1146分碎停丕本𠊛低󰠳
1147身𧐖包管壈頭
1148㤕𢚸貞白自𥹰典𣇞
1149特𠳒媒買隨機
1150扒𠊛保領爫詞供招
1151排肩固妸馬嬌
1152㤕娘𦋦買打料𠹾端
1153媒強計日計寬
1154頓󰈝典墨燶󰜊買他
1155域娘𠓨擬𥪞茹
1156馬嬌吏𠼯意𦋦吲𠳒
1157傕陀默吝時催
1158𠫾󰠳𫽄別𡥵𠊛楚卿
1159自情浽㗂楼撑
1160󰜋𢬣墫別󰋇梗芙容
1161拖刀立産斫用
1162𨔍之󰜋骨󰜋童初󰅒
1163固𠀧𤾓两𢭂𢬣
1164空仍之固𠊛尼怒箕
1165耒𦋦呂󰘚卽時
1166扒𠳒呌渚淶之麻𠁀
1167娘浪誓説󰠱𠳒
1168固󰠳麻吏󰑼𠊛險溇
1169群當推𠓀擬𡢐
1170󰘚謨㐌𧡊於󰠳引𠓨
1171楚卿蓮㗂嘹唫
1172喥𦖑娘固𡥵󰅹於低
1173抛朱眷󰊄𢷀𩄲
1174唉󰏙固別󰘚尼󰑼埃
1175娘浪傕世時催
1176浪空時拱󰂅𠳒浪空
1177楚卿咶噒同同
1178𨀈𠓨皮立恃䧺𦋦𢬣
1179娘浪𡗶尔固咍
1180眷鸚𫫵燕事尼在埃
1181󰝡𠊛𢩵𫴋汫台
1182呐耒耒吏咹𠳒特𣦍
1183群箋昔越於𢬣
1184𤑟𤉜󰘚󰀎󰘚尼渚埃
1185𠳒𣦍冬󰘚𥪞外
1186几吱不義𠊛唭無良
1187負情案㐌𤑟𤉜
1188除衝擬買劍塘操𨆢
1189󰟀𥢆𥢆仍湥洡
1190擬身麻吏唅𠿯朱身
1191惜台𥪞價𤽸銀
1192典風塵拱風塵如唉
1193粃𢝙拱󰜋刼𠊛
1194紅顔沛眾於𠁀買油
1195刼初㐌唪塘修
1196刼尼拯矯填蒲買吹
1197油牢󰜍㐌捛淶
1198𥙩身麻者𡢻𠁀朱衝
1199皮旬月𤎜𦎛冲
1200秀󰜏𥊘吏從容𠸕𠻀
1201藝制拱𡗋功夫
1202廊制些沛別朱󰖆調
1203娘浪𩄲󰊄立󰃚
1204料身時拱沛料世催
1205媒浪埃拱如埃
1206𠊛些埃秩錢𢙇典低
1207於𥪞群𡗋調咍
1208浽𣎀怯𨷑浽𣈜𥢆終
1209尼𡥵属𥙩爫𢚸
1210鑅外𬙞𫳘鑅𥪞糁藝
1211制朱柳󰇏花吱
1212朱𡑝六𥒥朱迷𢠨𠁀
1213欺𠺺杳六󰞺𧍋
1214欺𡄎擬月欺唭呡花
1215調󰑼藝業𥪞茹
1216󰖆銀󰀎󰞺買󰑼𠊛𤐝
1217𨃴頭󰂅𠰺󰋇𠳒
1218󰟯珠󰞺月󰟯派𨤔紅
1219仍𦖑叻㐌𢢆樁
1220渃𠁀𡗋浽𨔍𨓡乞溪
1221悴命󰘇閣󰟀圭
1222捛𢚸󰄴𥙩仍藝業咍
1223窖󰑼󰘚惮眉𠫅
1224刼𠊛㐌典世尼時催
1225傷台身分落類
1226酉牢拱於𢬣𠊛別牢
1227楼撑買𢷀帳桃
1228強撩價玉強高品𠊛
1229別包𧊉泪蜂𢯦
1230局醝苔𣎃陣唭卒𣎀
1231摺耀𦲿𬰅梗𪀄
1232𣋽迻宋玉最尋長卿
1233欺醒𨢇𣅶殘更
1234秩命命吏傷命㤕車
1235欺𫳵封錦𢷀󰑔
1236𣇞𫳵散作如花𡨌塘
1237󰘚𫳵𠫅󰊄惮霜
1238身𫳵𧊉󰇏蜂星閉身
1239默𠊛湄楚𩄲秦
1240仍𠇮󰅹別固春󰑼之
1241隊番󰊄𢭸花掑
1242姅簾𩄲吘𦊛務𦝄輸
1243景󰅹景拯刀愁
1244𠊛𢞂景固𢝙󰠳包𣇞
1245隊番󰞺󰖽勾詩
1246宫琴𥪞月渃碁𠁑礼
1247𢝙󰑼𢝙強矯󰑼
1248埃知音妬漫𣻕貝埃
1249蜍於󰊄竹湄枚
1250謹魚𤾓浽搥埋󰜋身
1251愔𢚸隊󰞃賒𧵆
1252𫽄紆𦓡𦇒𫽄寅𦓡𤴬
1253洳恩𠃩𫳘高溇
1254󰜋𣈜󰜋我䏾橷斜斜
1255𨤮𠦳渃瀋𡽫賒
1256𢪀󰠳身分𡥵𦋦世尼
1257𡑝槐堆𡭧䜹𬏝
1258珍甘埃几柂台󰜋命
1259𢖵𠳒願約𠀧生
1260賒吹埃固別情庄埃
1261欺𧗱𠳨柳章臺
1262梗春㐌𢯏朱𠊛專𢬣
1263情溇蒙者󰒂𠫅
1264花箕㐌執𣘃尼朱渚
1265䋦情隊󰞃紆絲
1266聀鄕關隴吝𢠩更𨱽
1267窻紗宇宇方𡗶
1268󰅒黄昏㐌吏枚昏黄
1269吝吝兎鉑鵶鐄
1270㤕𠊛冲會断膓隊干
1271㐌朱𥙩𫳘紅顔
1272爫朱朱害朱殘朱斤
1273㐌𨃐𠓨刼風塵
1274𫳵朱耻辱󰜋吝買催
1275客遊俸固󰜋𠊛
1276其心户束拱𣳔書香
1277本𠊛縣錫州常
1278蹺嚴堂𨷑𡾵行臨淄
1279花魁慕㗂翹兒
1280帖紅尋典香閨𠳚𠓨
1281帳蘇夾󰘚花桃
1282𨤔󰅹𫽄漫󰞺󰅹𫽄於
1283海棠蔓蔓梗絲
1284𣈜春強󰊄強湄強燶
1285月花花月恼濃
1286𣎀春埃易扲𢚸特庄
1287𨔍之声氣𨤰恒
1288󰜋𦀊󰜋纀埃扛朱𦋦
1289󰟭桃最槾憐󰑼
1290𠓀群𦝄󰊄𡢐𦋦𥒥鐄
1291牒󰠲𠶣𠽊𨔍󰟯
1292吏皮及曠椿堂吏圭
1293生強󰜋醒𨑮迷
1294𣈜春𡗋𣅶𠫾𧗱貝春
1295欺󰊄閣欺𦝄𡑝
1296瓢僊淬𨢇勾神浽詩
1297欺香󰟭欺𩄲󰡀
1298盘茶點渃塘絲和弹
1299蔑埋冲局追歡
1300強悁属󰞺強𢺤𢬢情
1301𨔍朱丐㳥傾城
1302爫朱覩舘漂亭如制
1303束生悁󰞺卜淶
1304𤾓𠦳覩󰜋陣唭如空
1305媒強蘇綠捽紅
1306𧖱貪係𧡊唏銅時迷
1307𠁑𦝄鵑㐌噲夏
1308頭墻󰌕榴󰟧𤍶󰠐葻
1309󰟀𦂛沛貝從容
1310湯蘭𢷀幅帳紅浸花
1311𤑟牟冲玉𤽸牙
1312𠫅𠫅産𤒘󰜋座天然
1313生強𤏣󰞺強𠸦
1314寫情𢬣草󰜋篇律唐
1315娘強󰂅別𢚸払
1316𠳒𠳒珠月行行錦絩
1317𫨩𪬡𨤰拱浽貂
1318浽圭𢪀󰜋𠄩調昂昂
1319𢚸群𠳚盎𩄲鐄
1320和韻嗔唉𠹾払𣋚󰅒
1321浪牢固𨔍𨓡台
1322梗箕拯沛檜尼麻𦋦
1323娘強悴㤕秋波
1324断膓六󰀎󰇾麻𢞂星
1325恪如花㐌離梗
1326払如𡥵𧊉󰡃鑅麻制
1327主春停㐌固尼
1328𥐆𣈜催𠤆𨱽𠳒爫之
1329生浪自課相知
1330𬌓𥢆𥢆仍𥘀爲渃𡽫
1331𤾓𢆥併局𣃲𧷺
1332沛𢲛朱典𦰟源瀝滝
1333浪浪󰗾隊恩𢚸
1334𡭧𠲖边娶边從易󰠳
1335平康赧那閉𥹰
1336妖花妖特󰜋牟點粧
1337耒𦋦𣳮粉泒香
1338𢚸箕拧特常常󰑼庄
1339𡲤冲㙴桂宮𦝄
1340主張停㐌姉嫦於𥪞
1341閉𣇞康潔帶同
1342添𠊛𠊛拱𢺺𢚸𥢆西
1343尾之𡭧分䕯𩄲
1344爫朱𣷭爱欺菭欺潙
1345𤾓調昂語爲碎
1346身𡢐埃𠹾罪𡗶󰀎朱
1347如払固凭𢬣孤
1348𨑮分拱㙮店朱󰜋𠄽
1349󰟨𥪞油𢀲欣外
1350𠓀唅獅子𠳚𠊛藤𦲿
1351儈頭淪𫴋𠃅茹
1352󰟩咮吏罪平𠀧󰌕燶
1353於𨕭群固茹椿
1354𢚸𨕭𬂙𫴋別𢚸固傷
1355咤之柳𪭟花墻
1356楼撑吏補𦋦坊楼撑
1357吏強洳󰟯𤵺形
1358停身分妾𢪀名價払
1359傷牢朱院時傷
1360併牢朱論每塘時󰂅
1361生浪咍呐提澄
1362𢚸低𢚸帝渚曾咍牢
1363塘𨱽渚𪿒吳𣒲
1364𤾓調駭據𬂙𠓨󰜋些
1365㐌𧵆之固調賒
1366𥒥鐄拱决風波拱料
1367共饒根紊典調
1368指𡽫誓𣷭𥘀招典𠳒
1369𠰚𡽫𣎀𥐆情𨱽
1370外軒兎㐌𡽫兑唅𦎛
1371慢調竹院乘凉
1372連𧗱駭暫酉娘󰜋尼
1373󰇏和拉産𠄩排
1374𢚁𢬣柴署摱𠊛𠻀𪡔
1375半信典󰘚秀󰜏
1376輸機媒拱求和敢牢
1377𤑟𤉜𧵑引𢬣𢭂
1378還原󰜋帖申𠓨󰘇公
1379公私𠄩𨤰調衝
1380𨃴僊丿㐌脱𫒥塵埃
1381󰜋茹森合竹枚
1382強溇義𣷭強𨱽情滝
1383香強淡󰌕強濃
1384強吹𨤔玉強籠牟蓮
1385姅𢆥唏㗂皮悁
1386𡑝梧梗碧㐌𢫔𦲿鐄
1387𥴙秋皮乃𥱰霜
1388襘鞍㐌𧡊椿堂典尼
1389風雷浽陣排排
1390󰠱𢚸𠲖邑併排分𢺺
1391决𦖑辨自󰜋皮
1392𠰺朱𦟐粉吏𧗱楼撑
1393𧡊𠳒嚴訓伶伶
1394打料生買𥙩情奈呌
1395浪𡥵別罪㐌𡗉
1396酉浪𩆐𩄰鈽鉊拱甘
1397㤕爲𢬣㐌潀𪷞
1398𤵺耒群別坤爫牢低
1399共饒𡲤㗂󰜋𣈜
1400揞琴埃女𢴑𦀊朱停
1401量𨕭决𫽄傷情
1402萡顛催固惜命爫之
1403𧡊𠳒鐄𥒥知知
1404焠肝翁買告脾󰘇公
1405坦平浽㳥同同
1406府堂差𦲿票紅催查
1407共饒蹺𨃴差衙
1408双双𠓨𠓀𡑝花𥛉跪
1409𬂙𨖲󰘚𨫊顛茌
1410立嚴𠓀駭𦋦威󰠱𠳒
1411妸箕𤵺󰞺制排
1412麻𡥵𠊛世󰑼𠊛𨒟迻
1413從之花貸香乘
1414摱牟𣘈粉打𩢬𡥵顛
1415推𥪞情狀原单
1416皮󰅹時拱渚安皮󰅹
1417法公照案論𠓨
1418固𠄩塘󰀎悶牢默命
1419󰜋󰑼據法加刑
1420󰜋󰑼吏據楼撑付𧗱
1421娘浪㐌决󰜋皮
1422󰔓尼王𥙩絲箕󰋇吝
1423蜀𬈴身拱󰑼身
1424要詩󰂅𠹾𠓀𡑝雷霆
1425𠰺浪據法加刑
1426𠀧核秩吏󰜋梗牡丹
1427分停之敢呌寃
1428桃𤸫𤷄𦟐柳散作眉
1429󰜋𡑝淋吉㐌苔
1430𦎛泸渃水枚𤷍纀霜
1431𢪀情払束麻傷
1432裊賒𬂙𧡊𢚸強㤕車
1433哭浪寃酷爲些
1434固𦖑命𠓀渚陀戾𡢐
1435𣴓𢚸生買𢪀溇
1436底埃𦝄悴花愁爲埃
1437府堂𦖑倘𠓨𦖻
1438動𢚸吏𣴓典𠳒𥢆酉
1439湥洡払買䜹𣦍
1440頭𡳪計事𣈜𣈜求親
1441娘陀併歇賒𧵆
1442自初娘㐌別身固𣈙
1443在碎称𥙩󰜋𢬣
1444底娘朱典浽尼爲碎
1445𦖑𠳒呐拱傷𠳒
1446擛威買𠰺𨷑排解圍
1447浪如罕固世時
1448𦝄花双拱是非別調
1449生浪𡭧分浡䕯
1450蹺隊拱𡲤𠃣𡗉筆硯
1451唭浪㐌世時𢧚
1452木枷唉此󰜋篇呈芸
1453娘󰂅拮筆𢬣題
1454箋花呈𠓀案批󰏙詳
1455𠸦浪價𤁕盛唐
1456才尼色󰀎𠦳鐄渚斤
1457寔󰑼才子佳人
1458朱陳𡥵固朱陳󰅹欣
1459催停逴󰇾鳩𪬡
1460爫之捛𣜿朱弹昂宫
1461㐌迻典𠓀󰘇公
1462外時󰑼𨤰双𥪞󰑼情
1463妯𡥵冲道家庭
1464催時擛浽不平󰑼衝
1465急傳懺所礼公
1466轎花拮󰊄𤒘紅𨇒𬁖
1467排行鼓舞㖔𡁞
1468双双迻細帳桃聘堆
1469傷爲行重爲才
1470束翁催拱擛𠳒風波
1471蕙香𠶗𠽋󰜋茹
1472曾荄䔲吏󰚷𣻕欣初
1473𠻵𠸟𨢇󰟭棋𬁑
1474桃陀泒𧺀蓮皮乃撑
1475帳糊永𨤔𣎀清
1476𠲖情娘買排情𥢆終
1477分蒲自院𫳘從
1478対台鴈亇㐌共苔年
1479信茹𣈜󰜋永信
1480󰚷情葛藟𤁕情糟糠
1481𢪀𦋦寔拱𢧚󰟯
1482沁唏埃易𡨹扛朱些
1483濫𦖑几𢀲𥪝茹
1484於𥪝囷法呐𦋦䋦𦀚
1485𠲖咍仍胣非常
1486易𢲛󰟱𣷭坤量底滝
1487麻些卒󰜋𢆥𣳔
1488世󰅹拱𫽄酉衝特󰅹
1489閉迡渚𤏣消耗
1490或󰑼沖固爫牢庒󰑼
1491吀払料急吏茹
1492𠓀󰑼惵意𡢐些別情
1493𣎀𣈜𡨹墨酉觥
1494𣈙吝埋呂如形渚通
1495𦖑𠳒𡅳乳從容
1496定𢚸生買决情回裝
1497𤎜𦋦𠳚典椿臺
1498束翁拱倍逐払寧家
1499餞迻󰜋󱋓開河
1500春亭脱㐌遁𦋦臯亭
1501滝秦󰜋帶撑撑
1502雷催坡柳󰋇梗楊䦕
1503扲𢬣𨱽𥐆咀嘆
1504𢺺配󰋈󱋓合散喭𠳒
1505娘浪𡽫渃賒𣾺
1506牢朱𥪞蔭時外買淹
1507易𤍶𦀫𧺀腀針
1508爫之氷󰟲扒𪀄苦𢚸
1509堆些拙義䕯蓬
1510典茹𠓀料呐𠼾朱明
1511油欺湄󰊄不情
1512𢀲𦋦威𢀲碎停分碎
1513欣調酉虐酉吹
1514吏芒仍󰟳齊𡗶典𡢐
1515傷饒吀𢖵𠳒饒
1516𢆥迡拱𫽄𠫾󰠳麻迡
1517󱋓迻𢖵𩛷𣋚󰅒
1518󱋓𢜠吀待𣎀尼𢆥𡢐
1519𠊛𨖲馭几𢺺袍
1520棱󰊈秋㐌染牟関山
1521埮𥿁𣻃捲征鞍
1522𬖉𠊛㐌屈󰋇岸橷撑
1523𠊛𧗱隻䏾𢆥更
1524几𠫾󰗾埮󰜋命賒吹
1525暈𦝄埃仕爫堆
1526姅印襘隻姅𤐝埮𨱽
1527計之仍浽育塘
1528󰟀𥪞尼浽主張於茹
1529本𣳔户宦名家
1530𡥵官吏部𠸜󰑼宦姐
1531緣藤順裊󰊄迻
1532共払結𩯀車絲仍𣈜
1533於咹時󰞺拱咍
1534呐調緘纀時𢬣拱𫅷
1535自𦖑園買添花
1536𠰘𠊛㐌𡗋信茹時空
1537󰌕心強拉強燶
1538責𠊛顛薄𦋦𢚸𦝄花
1539󰂇平首寔拱些
1540󰠃容几𠁑買󰑼量𨕭
1541𢚵之𫽄𡨹𥙩𪤍
1542卒之麻逴㗂悭𠓨命
1543吏群氷扒酉觥
1544爫之仍退𥘷名𠽋唭
1545併浪隔󰘚屈𠳒
1546酉些些拱料排酉朱
1547𢗼之役󰀎麻𢗼
1548蜆𥪞𠰘󱋓吏𨆶𠫾󰠳
1549爫朱𥆾𫽄特饒
1550爫朱苔墮拮頭𫽄𨖲
1551爫朱𬖉𧡊眼前
1552朱𠊛𠶀板半船別𢬣
1553浽忍謹𫽄埃咍
1554外𦖻底默󰊄𠖤𠃅外
1555旬𡢐俸𧡊𠄩𠊛
1556𫫗信󰀎拱料排新功
1557小姐浽𢚷同同
1558𡃍𢬣絩𦂾𦋦𢚸撩𤽗
1559𫯳蚤󰅹沛如埃
1560調尼罕𠰘仍𠊛是非
1561倍鐄𫴋令𦋦威
1562𠀲時抯𠰘𠀲時𢯏𪘵
1563𥪞外謹没如𢬄
1564󰅹埃群敢呐能󰜋𠳒
1565󰟀桃𣌉󰟭清台
1566𦋦𠓨󰜋墨呐唭如空
1567𣎀𣈜𢚸仍𠸕𢚸
1568生陀𧗱典楼紅𠁑鞍
1569𠳒散合浽寒喧
1570𫳘情強󰚷𫳘緣強燶
1571洗陳𢝙󱋓從容
1572浽𢚸埃於𥪝𢚸麻𦋦
1573払𧗱󰏙意思茹
1574事命拱拉鄰󰑼𤋵排
1575󰋇番唭呐醒醝
1576𩯀絲不動𡮳埋事情
1577𢪀陀𢬄謹𠰘󰜍
1578󰅹埃固考麻命吏称
1579仍󰑼𠲖邑用浪
1580捽𦀊𢜝女動棱吏催
1581固欺𢝙傳摸唭
1582小姐吏󰇾仍調󰠳󰠳
1583浪𥪞玉𥒥鐄鍮
1584𨑮分些㐌信饒奇𨑮
1585𠸦朱仍𠰘容󰟼
1586𧊉蜂吏達仍𠳒󰣁箕
1587妾油䏾𫽄𫨩推
1588㐌洳䏾𢪀吏碑𠰘唭
1589𧡊𠳒統請如制
1590順𠳒払拱呐吹拖扽
1591仍󰑼唭粉𠹳𣘈
1592畑𣌉炵䏾𦝄𧷺聘𦠘
1593𡽫圭蓴馘𤊰味
1594汫鐄㐌𢮖󰜋𠄽𦲿梧
1595鄭念𢖵景江湖
1596󰜋念開塞󰋇務󰊄𦝄
1597情𥢆渚敢󰁹𪘵
1598小姐𠓀㐌料澄啂戈
1599隔𠄼𩄲萡賒賒
1600臨淄拱沛併麻晨昏
1601特𠳒如𨷑𡬷𣘈
1602𨀒駒𥊢𨇒渃𡽫圭𠊛
1603龍玲底渃印𡗶
1604城磋𤌋碧𡽫披䏾鐄
1605榑駒皮𢶢琰𨱽
1606車香娘㐌順塘歸寧
1607䜹茹萱歇每情
1608浽払於萡浽命𠹾顛
1609𢪀浪恨𤴪𪬡悭
1610醜払麻固埃𠸦之命
1611丕𢧚撔󰘚爫清
1612謀高本㐌泣名仍𣈜
1613臨淄塘步𣎃迡
1614麻塘海道𨖅𣦍時𧵆
1615𢶿船𢫘󰘚家人
1616唉󰝡𦀊𧺀纀蹎娘𧗱
1617爫朱朱𤻻朱迷
1618爫朱𤴬疸𠵱從朱䁛
1619𠓀朱補恄仍𠊛
1620𡢐朱底󰜋㗂唭𧗱𡢐
1621夫人𠸦斫窒牟
1622朝𡥵買𠰺默油𦋦𢬣
1623所郎帆󰊄撩𩄲
1624犬鷹吏𪮙󰜋𠄽棍桄
1625𠸕𠻀歇各每塘
1626順風󰜋𦲿𣾼𨖅𣷷󰟴
1627娘自隻䏾窻𦂛
1628塘箕浽怒如𢺺䋦愁
1629䏾橷㐌熾昂頭
1630別󰠳蔭冷別󰠳𠮾𫬍
1631𩯀誓㐌枕觥𦠘
1632󰅹𠊛𡽫渃󰅹𠊛鉄𣘈
1633𦼜󰡄𡮍分𡥵𡥵
1634囷緣別固𣃲𧷺朱庒
1635身牢𡗉浽不平
1636料如供廣妸姮𢪀󰅉
1637𣎀秋󰊄律窻桃
1638姅鑅𦝄缺𠀧𬁖𡨌𡗶
1639󰠱香典𠓀天臺
1640浽𢚸懇渚𣴓𠳒云爲
1641𠁑花㖂𠎪惡人
1642喑喑哭鬼驚神木𦋦
1643苔𡑝鎌捽󰡅𤍶
1644失驚娘渚別󰑼爫牢
1645茦迷󰠳㐌洒𠓨
1646𢠩恾如聀占包別之
1647𧿆𣦍𨖲馭卽時
1648房桃院册𦊛皮󰌕󰡆
1649産屍無主边滝
1650󰝡𠓨底妬吝崇埃台
1651碎隊魄落魂𠖤
1652坡乾蓓𦹵㭲𣘃隐命
1653束翁茹拱𧵆觥
1654秩𬖉𦰟󰌕失驚用淶
1655伵柴𧿆𥊢典尼
1656哉排洒󰌕尋𠊛劳�
1657󰊄高𦰟󰌕強高
1658碎隊尋覩娘󰅹𧡊󰠳
1659歇虚歇海𥆾饒
1660汫溇蓓葚𠓀𡢐尋光
1661𧼋𦋦准𬟗房香
1662𬂙炭𧡊󰜋埬昌𤈜殘
1663𣦍情埃別謀奸
1664罕娘催吏固盘浪埃
1665束翁洡湥𥐆𨱽
1666𢪀𡥵永尾傷𠊛󰞺那
1667遺骸抇拉𧗱茹
1668󰅹󰑼衾斂󰅹󰑼䘮齋
1669礼常㐌覩󰜋𠄩
1670陸程払拱典尼閉𣇞
1671𨀈𠓨准𬟗楼䜹
1672𪿙炭󰜋埬󰌱湄𦊚墻
1673𨖅茹吒細中堂
1674火床牌位蜍娘於𨕭
1675唉喂呐歇事緣
1676絲情𠞹𫆧󰌕煩𤈜肝
1677招命勿把哭嘆
1678𡥵𠊛世󰀎托寃世尼
1679聀浪枚竹吏圍
1680埃咍永訣󰑼𣈜迻饒
1681傷強𢪀𢪀強𤴬
1682易埃垃惨𦑗愁朱�
1683𧵆沔𦖑固󰜋柴
1684󰠀符殺鬼高𢬣通玄
1685𨕭三寶𠁑九泉
1686尋󰠳時拱別信𤑟𤉜
1687懺生礼物逴𨖅
1688吀尋朱𧡊󰘚娘𠳨嘆
1689道人伏𠓀凈𡊨
1690出神𦀊丿渚殘𥘀香
1691阻𧗱明白呐詳
1692𩈘娘𫽄𧡊󰟳娘㐌查
1693𠊛尼󰠱刼寃家
1694群𡗉女𡗋牢陀托朱
1695孛宮登默难蘇
1696󰜋𢆥女買𠶀𠻀特信
1697𠄩边夾𩈘廛廛
1698悶認麻𫽄敢認𨔍台
1699𦖑𠳒呐𨔍󰟯尼
1700事娘㐌世𠳒柴敢信
1701𫽄戈童骨光扦
1702𠊛󰠳麻吏体𨕭𡎝塵
1703惜花仍吟𠿯春
1704身尼易吏󰋇吝﨤仙
1705渃㵢花用㐌安
1706咍󰠳地獄於沔人間
1707犬鷹㐌担謀好
1708域娘迻𫴋底安𠁑船
1709帆高撩𬆅𦑃耑
1710提澄縣錫氷沔𣾼𨖅
1711㨋渡蓮𠓀󰟷堂
1712犬鷹𠄩𠀲納娘𤼸功
1713域娘暫𫴋問房
1714唉群帖帖聀燶渚派
1715黄梁𦖑醒愧枚
1716󰘇茹󰠳秩楼󰉟󰅹低
1717傍徨󰇾醒󰇾醝
1718󰟷堂𠻵㗂隊𣦍蓮侯
1719阿鬟𨕭𠁑逐毛
1720害䧺娘買蹺𡢐󰜋𠊛
1721𥆾𬂙座曠圯𨱽
1722天官家宰固牌撩𨖲
1723班𣈜蠟𤏧𠄩边
1724𨕭床七寶𡎦𨕭󰜋󰜏
1725𠲟𠴛𦰟𠳨梗查
1726事命娘㐌據麻𠳚申
1727不情浽陣𩄲湄
1728󰟳娘仍𥞁巴蜍悁身
1729昆尼𫽄沛善人
1730𫽄牟道主時軍論𫯳
1731𦋦從猫𡏢𤠄同
1732𦋦從隴縱𫽄衝皮󰅹
1733㐌󰝡命半󰘇蚤
1734吏群共煩爫高世尼
1735󰅹󰑼家法怒𠖤
1736唉朱𠀧過別𢬣󰜋吝
1737阿鬟𨕭𠁑㖡噒
1738唒浪𤾓𠰘坤分𨤰󰅹
1739竹棍𦋦飭扱𠓨
1740𦧘󰅹𫽄󰞺肝󰅹𫽄󰟹
1741㤕台桃李󰜋梗
1742󰜋畨湄󰊄散情󰜋畨
1743花奴傳𠰺𢬭𠸜
1744房桃𠰺押𠓨畨侍牌
1745𦋦𠓨蹺𠎪青衣
1746𤋵畑𩄲𦇒䏧𨨲管包
1747管家固󰜋媒󰅹
1748体𠊛体󰞺𦋦𠓨麻傷
1749欺茶󱋓欺𬟥湯
1750󰝡𠳒方便𨷑塘好生
1751𠰺浪埋磊㐌停
1752柳蒲命𡨹𥙩命朱咍
1753拱󰑼寃業之低
1754沙機買典世尼庄仍
1755於低𦖻壁脉棱
1756体埃涓属拱停𥆾之
1757矯欺𩆐𩄰不期
1758昆蜂丐蜆呌之特寃
1759娘強湥玉如滇
1760浽𢚸𩛂仍盘桓念西
1761風陳刼㐌𠹾苔
1762淋炭吏固次尼平𠄩
1763爫牢鉑𫽄皮催
1764󰇿󰇿𫃚買𥙩𠊛紅顔
1765㐌停夙債前寃
1766拱料玉󰞺花殘麻之
1767仍󰑼娘耨戈時
1768小姐沛𣇜買𧗱寧家
1769媄𡥵路傳隣󰑼
1770夫人買哙娘𦋦𠰺𠳒
1771小姐𠁑帳少𠊛
1772朱𧗱边󰀎蹺隊楼粧
1773領𠳒娘買蹺𨖅
1774別󰠲地獄天堂󰑼󰠲
1775󰉺𣌉巾󰘚备頭
1776分𡥵候㑏𡥵候敢差
1777𠳨𣎀淹妸朝𡗶
1778竹絲𠳨曲芸制𠳨閣
1779領𠳒娘買󰇾𦀊
1780𠰚𡽫咱素易差𢚸𠊛
1781小姐󰏙拱傷才
1782囷威󰟯拱扒𠄽𦊚分
1783󰘇𠊛苔墮𠳨身
1784󰉺唯𠰚䏾𣎀魚恨𢚸
1785臨淄𡮍󰒂刀蓬
1786渃𡽫底𫳘相逢刼𡢐
1787𦊚方𩄲𤽸󰜋牟
1788𥊛潙故囯別󰠲󰑼茹
1789吝吝𣎃淪𣈜戈
1790浽𧵆󰅹別塘車世尼
1791臨淄白誅鴛𠖤
1792房空傷几𣎃𣈜隻身
1793眉撑𦝄買甲痕
1794粉乘香𬟗倍分㤕車
1795蓮殘枚吏𦬑𦋦
1796愁𨱽𣈜𥐆冬陀𨖅春
1797尋󰠲朱𧡊故人
1798𥙩勾運命𢣧寅𢖵傷
1799鄭念𢖵景家香
1800𢖵圭払吏尋塘深圭
1801小姐迍󰘇𣎀提
1802寒暄皮𣴓每皮𧵆賒
1803茹香高捲幅𬗢
1804房冲傳噲娘𦋦𥛉𢜠
1805𨀈𦋦󰜋𨀈󰜋𥩯
1806𥊛車娘㐌𤏣澄裊車
1807沛浪𪱆関畑𤍶
1808𤑟𤉜𡎦妬𫽄󰑼束生
1809碑𣇞情買𤑟情
1810催催㐌默𠓨𫒥𫽄差
1811斫󰠲固斫𨔍𠁀
1812𠊛󰠲麻吏固𠊛精麻
1813𤑟𤉜寔侶堆些
1814爫𦋦昆於主茹堆尼
1815皮外噠噠呐唭
1816麻冲岩險𣩂𠊛空刀
1817碑𣇞坦隰𡗶高
1818咹爫牢呐爫牢碑𣇞
1819強𬂙𩈘強謹魚
1820𦛌蟳隊段如絲𦇒排
1821𢜝威敢𫽄𠰩𠳒
1822儈頭納𫴋𡑝枚󰜋朝
1823生陀茀落塊漂
1824傷喂𫽄沛娘翹於低
1825因爫牢典世尼
1826催催些㐌默𢬣埃洡
1827𢜝涓敢𠼯𦋦𠳒
1828坤垠湥玉湥洡㳶沙
1829小姐𬂙󰘚𠳨查
1830買𧗱固役之麻動容
1831生浪孝服皮衝
1832推𢚸涉𡵆𤴬𢚸終天
1833𠸦浪孝子㐌𢧚
1834洗塵𠼦󱋓解煩𣎀秋
1835𡞕𫯳󱋓酢󱋓酬
1836扒娘𨅸直持壼𠄩尼
1837扒寬扒日典𠳒
1838扒跪尽󰘚扒𨑮尽𢬣
1839生強如𤵺如𬏝
1840湥𨱽湥𥐆󱋓苔󱋓潙
1841𢘩𠫾秩呐秩唭
1842告醝払㐌淡排𤎜𦋦
1843小姐倍𠯦昆花
1844呐𠓨仍法󰇾𦋦仍扽
1845生強󰞺𦛌散魂
1846󱋓𠶆沛吟蒲几燥𣦍
1847小姐唭呐省醝
1848渚衝局𨢇吏排路制
1849浪花奴覩每才
1850版弹此𨄹󰜋排払𦖑
1851娘陀散渙痺迷
1852󰂅𠳒𦋦𠓀展𦂛紊弹
1853𦊚𦀊如哭如嘆
1854遣𠊛𨕭席拱散󰞺𢚸
1855拱𥪞󰜋㗂絲同
1856𠊛外唭𦬻𠊛𥪞哭󰠐
1857湥珠呂渚坤扲
1858儈頭払仍拔󰠐湥霜
1859小姐吏𠽇𥙩娘
1860局𢝙𢭮曲断膓󰀎之
1861牢𫽄別意思之
1862朱払𢞂把罪爲在𤽗
1863生強惨切徘徊
1864倍傍強呐強唭朱戈
1865曲𧍰更㐌點𠀧
1866小姐𥆾󰘚󰟯陀甘心
1867𢚸𥢆㕸𠳚𢜠󰠐
1868𢝙尼㐌補𤴬吟初󰅒
1869生時肝𤉗𦛌苔
1870浽𢚸強𢪀強荄䔲𢚸
1871𠊛𠓨終襘鸾房
1872娘𦋦𢭸䏾畑終更𨱽
1873悲𣇞買𤑟沁唏
1874𧖱悭󰠲固𨔍𠁀茹悭
1875斫󰠲𢪊翠𢺺鴛
1876埃𦋦塘刀埃𥆾特埃
1877悲𣇞󰜋域󰜋𡗶
1878歇調輕重歇𠳒是非
1879珥如苝󰠱如𨨲
1880𫽻朱𦋦女群之󰑼緣
1881呂󰟯𡮍分婵娟
1882𣷭溇㳥奇固全特爲
1883󰜋𠇮陰倚𣎀迡
1884𥒦油潙渃眜苔𢆥更
1885󰉺𣌉候下󰉟萾
1886小姐𪮻󰘚提情𠳨查
1887𢫘𠳒娘買䜹戈
1888沛欺命吏㤕車浽命
1889小姐吏𠳨束生
1890忌払查𥙩寔情朱󰅉
1891生陀撻𦛌如胞
1892呐𦋦𫽄便𬂙𠓨𫽄登
1893仍衣吏累典娘
1894打料買仕𢫘塘𠳨查
1895儈頭跪𠓀𡑝花
1896申供娘買𨖲戈󰜋𠳒
1897靣前呈貝小姐
1898脱󰏙󰟯固謹魚𡮍情
1899連𢬣𢭂吏束生
1900浪才𢧚重麻情𢧚傷
1901󰂇𫽄固𢼂𢀭𢀨
1902債尼酉𨯹茹鐄拱𢧚
1903彼塵沉浽婵娟
1904有才傷浽󰟁緣𨔍𠁀
1905生浪寔固如𠳒
1906紅顔萡命󰜋𠊛󰅹爲
1907𠦳初歐拱世尼
1908悲𣇞歐料扒𢬣買皮
1909小姐浪意𥪞詞
1910㕸󰝡命萡吀洳󰘇空
1911催時催拱朝𢚸
1912拱朱𢪀議冲𨦩𨀈𦋦
1913産󰞹音閣園些
1914固核𤾓𫵟固花𦊚務
1915固古樹固山瑚
1916朱娘𦋦妬𡨹厨誦经
1917曾曾𡗶買平明
1918香花五供懺生礼常
1919迻払典𠓀佛堂
1920三歸五戒朱娘出家
1921襖撑𢬭𥙩袈裟
1922法名吏𢬭𠸜𦋦濯泉
1923󰉺𣌉併覩油畑
1924春秋割産𠄩𠸜香茶
1925娘自另𨁪園花
1926󰟯𧵆棱紫󰟯賒𡏧紅
1927因緣󰠲吏群蒙
1928塊調𢢆粉悴紅時催
1929佛前惨垃愁洃
1930𣈜鋪手字𣎀㘨心香
1931朱咍湥渃梗楊
1932󰌎𢚸洒㴽每塘塵緣
1933𣙩𣘽自𧿨牟禅
1934𡑝秋𦝄㐌𠄽番𨅸頭
1935󰘇房扦日䋥毛
1936呐𠳒𠓀󰘚淶珠永𠊛
1937閣經院冊堆尼
1938冲𡬼𡬷吏扱𨑮関山
1939仍󰑼吟咀𠸂嘆
1940小姐沛𣇜問安𧗱茹
1941乘机生買輦𦋦
1942侵侵典𠃅圍花貝娘
1943湥淶󰇾浽断膓
1944湥珠尋謝埮𨱽襖撑
1945㐌甘𠹾萡貝情
1946主春底罪󰜋命朱花
1947𥰊机輸智弹󰜏
1948𬂙𠓨𤴬𦛌呐𦋦𪿒𡗶
1949爲些朱累典𠊛
1950吉淋玉𤽸舌𠁀春撑
1951管之𨕭閣𠁑溋
1952拱算𤯩托貝情朱衝
1953宗堂𡮍渚甘𢚸
1954哏󰛈𢯏󰜋𫳘同爫𠄩
1955𢢆命𥒥󰞺鐄派
1956𤾓身易贖󰜋𠳒特牢
1957娘浪隻拍㳥桃
1958浽沉拱默𣅶󰅹磊埋
1959𡮍身𠹴𠶔淎淶
1960𤯩乘群想典𣈙女牢
1961拱料󰜋湥湄滛
1962麻朱天下𬂙𠓨拱台
1963𡮍爲琹㐌󰐻𦀊
1964𫽄𤾓𫷜拱󰜋𣈜緣些
1965料排𨷑󰘇朱𦋦
1966󰀎󰑼情󰠱󰀎󰑼恩溇
1967生浪𥢆想閉󰡇
1968𢚸𠊛岩險別󰠳麻量
1969女欺𬲄膆負傍
1970舌𬓲蒂拱吏強極低
1971料麻高𧼋賒𠖤
1972爱恩些固銀尼麻催
1973悲𣇞几虐𠊛吹
1974別包𣇞吏綏𠳒渃𡽫
1975酉浪滝𣴓𥒥𤷱
1976昆蚕典𣩂拱群𢹣絲
1977共饒計礼𡢐初
1978呐耒吏呐𠳒渚歇𠳒
1979󰘚𬂙𢬣𫽄女移
1980花婢㐌動㗂𠊛裊賒
1981忍󰋈呐淬𨅸𦋦
1982小姐󰠲㐌𨀌花𨀈𠓨
1983唭唭呐呐𠮾嗷
1984𠳨払買於准󰅹吏制
1985𠲝觥生買料𠳒
1986尋花過𨀈󰏙𠊛曰經
1987𠸦浪筆法㐌精
1988搊𠓨貝帖香亭󰅹輸
1989惜台流落江湖
1990𠦳鐄寔拱𢧚模𥙩才
1991船茶𣴓渃紅梅
1992從容綏𨃴書齋共𧗱
1993娘強𠲖戾塢𠲖
1994󰁹𦖻𠳨吏花婢𠓀𡢐
1995花浪󰜏𦥃閉𥹰
1996𨂚蹎𨅸納度󰠲姅𣇞
1997仃仃技𩯀蹎絲
1998󰋇𠳒𦖑歇㐌餘𤏣詳
1999包饒断苦情傷
2000浽翁勿巴浽娘咀嘆
2001垠碎𨅸吏󰜋边
2002󰇏𦖻耒買𨀈𨖲𨕭楼
2003𦖑催󰟹駭掣󰠲
2004弹󰜏体󰀎𧡊歐󰜋𠊛
2005𧘇買肝𧘇買才
2006𢪀強添浽䔲荄用移
2007𠊛󰠲溇色渃𠁀
2008麻払束沛𦋦𠊛抪𢬣
2009寔賍扒特󰟯尼
2010𧖱悭埃拱珠眉哏𬹸
2011世麻㛪𫽄代藤
2012嘲𨑮𢝙𨤔呐能妙揚
2013𢚷妯𦋦胣世常
2014唭妯買寔坤量險溇
2015身些些沛󰠐歐
2016𠰘𤞻毒𧋻於󰠲准尼
2017󰂇𫽄执𦑃高𠖤
2018撩核𥹰拱固𣈜𢯏花
2019分䕯包管渃沙
2020泠汀󰠲女拱󰑼泠汀
2021㐱𠲖圭貫󰜋命
2022𢬣空渚易尋𨪪蔭𩛂
2023𢪀𠫾𢪀吏觥孤
2024佛前産固每圖金銀
2025边命㩫底𧦈身
2026吝𦖑更㐌󰜋分𪔠𠀧
2027拮命戈𦰟墻花
2028吝塘蹺䏾𦝄斜𧗱西
2029𩆪𩂟淡吉頽核
2030㗂𤠄店𦹵𨁪𩌂求霜
2031更𣌉身𡛔琰長
2032分𠲖塘詫分傷𤋵油
2033𡗶東皮𠓇岸橷
2034巴爲󰅹㐌別󰠲󰑼茄
2035厨󰠲𬂙体裊賒
2036伶伶招隐庵𠀧𫳘排
2037侵侵𢱗𠃅󰘇外
2038住持𦖑㗂逴𠶆𠓨𥪞
2039体歐咹默𣘽𣙩
2040󰔼緣師長𫅜𢚸連傷
2041𣵲󰠃梗𦰟朱詳
2042𨔍𨓡娘唉尋塘呐觥
2043小婵圭於北京
2044皈師皈佛修行閉𥹰
2045本師耒拱典𡢐
2046𠰺迻法寶𨖅侯師兄
2047𣈙󰂅面献伶伶
2048鐘鐄磬萡边命󰇾𦋦
2049󰏙戈師買𠰺戈
2050沛尼恒水𨔍些厚情
2051㐱𠲖塘詫󰜋命
2052於低徐待師兄𠃣𣈜
2053𠳚身特准庵𩄲
2054採𦯬㙮𢬭𣎃𣈜從容
2055偈經勾𡢐属𢚸
2056香畑役𡢐济房涓𢬣
2057󰉺𣌉𦋦𠃅幡𩄲
2058𦰟畑挑月㗂𣖖󰠱霜
2059体娘聰慧恪常
2060師強你󰘚娘強凭󰖄
2061󰠮禅皮㐌𡳳春
2062䏾花苔坦𨤔銀昂𡗶
2063󰊄光𩄲淨請台
2064固𠊛𡊨越𨖲制󰠮伽
2065󰇾圖鐘磬󰏙戈
2066𠸦浪窖种𧵑茹宦娘
2067󰔼緣寔意𢗼量
2068𣎀清買𠳨吏娘𠓀𡢐
2069𢪀浪坤浽酉牟
2070事命娘買𨃴頭排𣦍
2071悲除事㐌󰟯尼
2072分𪬡油磊油埋在𠊛
2073󰔼緣𦖑呐用移
2074姅傷姅𢜝徘徊𫽄衝
2075󰁹𦖑娘買待𢚸
2076於低󰘇佛󰑼空狹之
2077𠲖庄仍事不期
2078底娘朱典世尼拱傷
2079另賒𠓀料尋塘
2080等徐渃典𢧚󰟯群圭
2081固茹娘泊边箕
2082庵𩄲涓磊𠫾𧗱油香
2083𠴍𨖅吲𠳨每塘
2084迍茹唉暫朱娘翥蹎
2085仍𢜠特准安身
2086倍傍󰅹及併𧵆併賒
2087󰅹疑拱祖姂𫅷
2088泊󰜏󰄴貝秀󰜏同門
2089体娘𤁕粉󰕔𣘈
2090𢜠󰠐特𣇜半奔固利
2091虚空達補𢧚𠳒
2092娘它𢀲𢜝用淶𡗋畨
2093媒強吹𠲝朱連
2094𥙩𠳒凶險押緣朱陳
2095浪娘閍埮󰜋身
2096吏恾𥙩㗂󰀿𧵆𫅜賒
2097害寃家𧵑破茹
2098群埃敢貯𠓨茹女低
2099急算劍准車𦀊
2100空仍渚易麻𠖤塘𡗶
2101尼𧵆時𫽄便尼
2102尼賒時𫽄固𠊛󰅹賒
2103尼払泊倖𡥙茹
2104共𥪞親戚𦛌𦚐𫽄埃
2105󰁮茹奔半州台
2106寔他固󰜋单差𫽄𪟽
2107世󰅹娘拱沛𦖑
2108成身耒仕料𧗱州台
2109閉󰅒埃吏別埃
2110油𢚸𣷭𢌌滝𨱽青青
2111娘油𫽄决順情
2112債命裊𠓀累命典𡢐
2113娘強󰘚塢眉咮
2114強𦖑媒呐強𤴬如寅
2115𢪀命縱坦仕蹎
2116世󰠃娘買賒𧵆咀嘆
2117妾如昆燕落弹
2118沛弓𣈙㐌𢜝𬅉𣛠弓
2119󰠃塘油併𫳘從
2120別𠊛別󰘚別𢚸爫牢
2121女欺閍󰜋世󰅹
2122半𤞻奔鬼聀𠓨𦝄󰠲
2123油埃𢚸固所求
2124心盟吀决貝饒󰜋𠳒
2125証明固坦固𡗶
2126閉𣇞󰠇𣷭𦋦𣾺管之
2127特𠳒媒買𦋦𠫾
2128𫫗信户泊卽時懺生
2129󰜋茹扽擛令停
2130抉𡑝達逴𣳮󰜍烙香
2131泊生跪𫴋倍鐄
2132過𠳒吀歇城隍士公
2133󰠈𡑝𢚸㐌待𢚸
2134冲幔爫礼絲紅結緣
2135成親買逴𫴋船
2136順󱏹󰜋𦲿吹沔州台
2137船皮杜𣷷請台
2138泊生𫴋畧尋尼𠳨𣈜
2139共茹行院初󰅒
2140拱坊半𦧘拱𢬣奔𠊛
2141󰏙𠊛定價皮耒
2142䋦行󰜋㐌𦋦𨑮時󰇵
2143𠼦𠊛税󰖛逴娘
2144泊󰝡󰘚泊劍塘朱賒
2145󰖛花達𠓀㙴花
2146边𥪞体󰜋媒𦋦倍傍
2147迻娘𠓨𥛉家堂
2148共神眉𤽸共坊楼撑
2149脱𬂙娘㐌別情
2150𪀄籠坤䋥拮命𠖤高
2151劎朱丐𢼂花桃
2152𫽻𦋦耒吏𫃚𠓨如制
2153𢪀𠁀麻喭朱𠁀
2154才情之𡗋朱𡗶坦悭
2155惜台渃㐌打矾
2156麻朱𡎛吏蓮𨖲買吝
2157洪鈞貝客紅裙
2158㐌磋旦世群恨渚他
2159𣳮自落𨀈𨀈𦋦
2160丐身料仍自茹料𠫾
2161頭撑㐌罪情之
2162𦟐紅填過姅時渚催
2163別身𧼋𫽄塊𡗶
2164拱料󰘚粉朱耒𣈜撑
2165吝輸󰊄沫𣎀清
2166俸󰠳固客边庭旦制
2167󰙐𤞻𦛜燕眉𧍋
2168𦠘𠄼𡬷𢌌身𨑮𡱩高
2169堂堂󰜋等󰠰豪
2170棍拳欣飭畧韜𫡂才
2171隊𡗶踏坦於𠁀
2172户徐𠸜海本𠊛越東
2173江湖涓趣浘漨
2174鎌弹姅梗𡽫滝󰜋掉
2175戈制体㗂娘翹
2176𬌓𢚸兒女拱漂󰠰䧺
2177帖名迻旦楼紅
2178𠄩边共𥆁𠄩𢚸共於
2179徐浪心腹相期
2180沛𠊛𦝄󰊄勾爲咍牢
2181閉𥹰𦖑㗂𦟐桃
2182𬑉撑𫽄底埃𠓨洞空
2183󰜋𠁀特󰋇󰠰䧺
2184補之󰠩𡊱𪀄籠麻制
2185娘浪𠊛𠰺過𠳒
2186身尼群敢󰏙埃爫常
2187㤕貞𪮙𥒥此鐄
2188別󰠲麻𠳚肝膓𠓨󰠲
2189群如𠓨𠓀𦋦𡢐
2190埃朱挸𪮙鐄鍮在命
2191徐浪𠳒呐有情
2192遣𠊛吏𢖵勾平原君
2193吏低󰏙吏朱𧵆
2194倣信特󰜋𠄽分咍空
2195䜹浪量奇包容
2196晋陽特体𩄲𧍰固畨
2197𢌌傷𦹵内花𪬡
2198𡮍身䕯浡敢煩枚𡢐
2199𦖑𠳒皮意咭頭
2200唭浪知己𠓀𡢐󰋇𠊛
2201𠸦朱𡥵眜精𠁀
2202󰠰䧺𨅸𡧲塵埃買𫅷
2203󰜋𠳒㐌別旦些
2204󰗾鍾𠦳駟拱󰑼固饒
2205𠄩边意合心投
2206欺親𫽄路󰑼求買親
2207吘𠳒呐貝氷大
2208󰟗𤾓吏據原均照还
2209房貞所准清閒
2210達床七宝圍幔八仙
2211𤳆󰠰䧺𡛔婵娟
2212菲願聘鳯惵緣騎𧏵
2213𡛤𢆥香󰌕登燶
2214丈夫卒㐌動𢚸𦊚方
2215𬂙潙𡗶𣷭溟濛
2216青鎌鞍馭𨖲塘𥊢𢫝
2217娘浪分𡛔𫳘從
2218払𠫾妾拱决𢚸吀𠫾
2219徐浪心腹相知
2220牢渚脱塊女兒常情
2221包𣇞𨑮萬精兵
2222㗂鉦𠰺坦䏾旌葉塘
2223爫朱𤑟󰘚非常
2224碑𣇞些仕逴娘宜家
2225朋󰅒𦊚𣷭空茹
2226蹺強添伴別󰑼𠫾󰠲
2227停𢚸徐妬𠃣𥹰
2228迡庒󰑼󰜋𫷜𡢐倍之
2229决𠳒𢴑襖𦋦𠫾
2230󰊄𩄲平㐌旦󰠍埮𣾺
2231娘時隻䏾窻梅
2232𣎀輸蕩蕩𣈜掑扦𩄲
2233𡑝𦼔𫽄𡳒𨁪苔
2234𦹵高欣𡱩柳𤷍𢽼分
2235兑傷󰠎埮梓枌
2236魂圭蹺𦰟𩄲秦賒賒
2237拙台萱扲椿𫅷
2238𬌓𢚸傷𢖵別󰑼固𢢯
2239祝󰑼𨑮󰋇𫷜𡗶
2240群𦋦欺㐌䏧蝟𩯀霜
2241惜台𡮍󰒂󱀄強
2242酉离絲意群王絲𢚸
2243緣㛪油綏絲紅
2244埋𦋦欺㐌𢬣𢸚𢬣𫼳
2245𡬷𢚸故囯他鄕
2246塘箕浽怒滚昂排排
2247𦑃鴻𠖤俸絶潙
2248㐌𤷱昆𬑉方𡗶󰝡󰝡
2249𣎀𣈜隴仍陰󰠐
2250󰌕兵󰠲㐌喑喑󰜋方
2251𡴯𡗶殺氣𢠩恾
2252𣹓滝鯨鰐秩塘甲兵
2253𠊛涓几属終觥
2254𫫵娘唉暫另命󰜋尼
2255娘浪𠓀㐌󱊲𠳒
2256酉𥪞危險敢淶約初
2257群當用孕謹魚
2258𠃅外㐌体䏾旗㗂𬫤
2259甲兵捁且觥茹
2260同声拱㗇󰅹󰑼夫人
2261𠄩边𨑮位將軍
2262達鎌𢶒甲𠓀𡑝叩頭
2263宫娥彩女綏𡢐
2264浪󰂅令旨逴朝于歸
2265産床鳯輦鵉儀
2266花𠖤𤎒𤈪霞衣𤑟𤉜
2267孕旗浽鞁蓮塘
2268竹絲綏畧桃鐄捁𡢐
2269火碑前路𨇒毛
2270南庭𦖑動𤿰朝大营
2271捁旗壘發銃城
2272徐公𦋦馭親迎󰠮外
2273󰌕命𨔍𨤔巾帶
2274唉群𦛜燕眉𧍋如初
2275唭浪󰠩渃緣於
2276𢖵𠳒呐仍包𣇞咍空
2277󰠰雄買別󰠰雄
2278𣈙󰏙倣㐌甘𢚸意渚
2279娘浪𡮍分𬏝䜹
2280共枚𦀊葛特𫼰䏾核
2281且悲𣇞買体饒
2282麻𢚸㐌聀仍𣈜󰜋𠄩
2283共饒𬂙󰘚奇唭
2284爛𢬣𧗱准帳枚叙情
2285席排賞將󰍁軍
2286喑󰝂𤿰陣習情楽軍
2287朱花補𣅶風塵
2288𫳘情𣈜吏添春󰜋𣈜
2289𥪞軍固𣅶𢝙圍
2290從容買計事𣈜寒微
2291欺󰀡錫欺臨淄
2292尼時𩢬倒尼時㤕傷
2293𬌓身𣈙㐌貳󰟯
2294𪨃群恩愛堆塘渚衝
2295徐公𦖑呐始終
2296不平浽陣同同𩆐󰠓
2297嚴軍𪮙將産床
2298󰡈旗󰜋令倍傍𨇒𬁖
2299𠀧軍指𦰟旗桃
2300道𦋦󰀡錫道𠓨臨淄
2301󰋇𠊛負萡初箕
2302照名尋𪮙扒𧗱𠳨查
2303吏差令箭傳戈
2304㑏床户束󰜋茹朱安
2305媒宦姐娓󰔼緣
2306拱差令節󰝡信逴𠶆
2307誓師計歇每𠳒
2308𢚸𢚸拱陣𠊛𠊛執威
2309道𡗶報復㐱稽
2310窖台󰜋𡎤󰑖𧗱苔尼
2311軍中鎌𢀲槊𨱽
2312𧗱𥪞侍立奇外双披
2313産床齊整威儀
2314博銅秩坦旌旗𩄓𡑝
2315帳𤞻𨷑𡨌中軍
2316徐公聘貝夫人拱𡓮
2317先嚴𤿰渚𢴑回
2318點名𠓀引直外󰘇轅
2319徐浪恩怨𠄩边
2320默娘處决報填朱明
2321娘浪𢘾𢚁威灵
2322唉吀報答恩情朱孚
2323報恩耒仕者𫌵
2324徐浪役𧘇低朱默娘
2325朱鎌𠶆且束郎
2326󰘚如盤覩命羕󰕵懷
2327娘浪義重𠦳𡽫
2328臨淄𠊛󱀄払群𢖵空
2329参商𫽄院𫳘從
2330在埃呵敢負𢚸故人
2331錦𤾓卷泊𠦳斤
2332謝𢚸易称報恩噲󰑼
2333㛪払鬼怪精魔
2334畨尼几𠎨󰜏𫅷﨤饒
2335蜆𨁏𠰘󱋓渚𥹰
2336謀溇拱者義溇朱皮
2337束生𬂙󰘚閉𣇞
2338蒲灰払㐌如湄𣿌滛
2339𢚸貞𢜠𢜝坤扲
2340𢜝台麻吏𢜠󰠐朱埃
2341媒𫅷師長次𠄩
2342脱迻且畧倍𠶆蓮𨕭
2343𢴑𢬣𨷑󰘚朱𥚆
2344花箕怒貝濯泉共碎
2345𢖵欺侶𨀈仕潙
2346𡽫鐄渚易填倍𬌓傷
2347𠦳鐄噲𡮍礼常
2348麻𢚸漂母󰋇鐄朱斤
2349𠄩𠊛𬂙󰘚秦銀
2350姅分怯𢜝姅分𢜠𢝙
2351娘浪吀唉󰟱𡓮
2352󰏙朱𤑟󰘚別碎報𫌵
2353急傳諸將献俘
2354吏󰝡各跡犯徒侯查
2355𠁑旗鎌捽匣𦋦
2356正名首犯𠸜󰑼宦姐
2357脱𬂙娘㐌嘲䜹
2358小姐拱固碑𣇞旦尼
2359弹󰜏易固󰋇𢬣
2360𠁀初󰋇󰘚𠁀尼󰋇肝
2361易揚󰑼𫗁紅顔
2362彊荄󰠘𡗋彊寃債𡗉
2363宦姐魂落魄漂
2364叩頭𠁑帳󰇾調呌󰞻
2365浪碎拙胣弹󰜏
2366悭𡀢時拱𠊛些常情
2367𢪀朱欺閣曰經
2368貝欺塊𬮌𢴑情𫽄蹺
2369𢚸貞貞拱敬腰
2370𫯳終渚易埃朝朱埃
2371律𢚸𨠳役柊𣘃
2372群𢘾量𣷭傷排󰅹庄
2373𠸦朱寔㐌𢧚浪
2374坤頑旦默呐能沛𠳒
2375他𦋦時拱埋𠁀
2376爫𦋦時拱𦋦𠊛𡮈然
2377㐌𢚸知過時𢧚
2378傳軍令𬕹帳前他𣦍
2379謝𢚸𥛉畧𡑝𩄲
2380󰠮軒吏𢴑󰜋𦀊引𠓨
2381娘浪󰠚󰠚𡗶高
2382害人人害事󰅹在些
2383畧󰑼泊倖泊󰜏
2384边󰑼鵉犬边󰑼楚卿
2385秀󰜏貝馬监生
2386各𠸜罪󰀎登情群牢
2387令󰄹傳𫴋内刀
2388誓牢時吏據牢加刑
2389𧖱淶𦧘󰞺散情
2390埃埃𬂙体魂󰟹魄淶
2391朱咍󰗾事在𡗶
2392負𠊛𫽄補欺𠊛負些
2393󰋇𠊛泊惡精麻
2394命爫命𠹾呌麻埃傷
2395𠀧軍冬󰘚法場
2396青天白日𤑟𤉜朱𥋳
2397役娘報復皮耒
2398󰔼緣倍㐌𠳚𠳒辞󰆕
2399娘浪千載一時
2400故人㐌易󰋇欺盘桓
2401耒低䕯合迷散
2402別󰠲䳽内𩄲岸󰑼󰠲
2403師浪拱𫽄󰋇𥹰
2404冲𠄼𢆥吏﨤饒妬麻
2405𢖵𣈜行脚方賒
2406報師三合本󰑼先知
2407保朱會合之期
2408𢆥󰅒󰑼󰜋女時𠄼𢆥
2409買咍前定𫽄啉
2410㐌信調𠓀乙𥄮調𡢐
2411群𡗉恩爱貝饒
2412機緣󰅹㐌歇󰠲倍之
2413娘浪前定先知
2414𠳒師㐌𠰺乙時𫽄差
2415和包𣇞固﨤𠊛
2416爲碎𢚁𠳨󰜋𠳒終身
2417󰔼緣󰂅吲慇懃
2418謝辞脱㐌移雖𡎝外
2419娘浪恩怨𫾐𢬗
2420𣷭寃󰟯㐌潙潙競𢚸
2421謝恩𥛉畧徐公
2422拙身蒲柳麻蒙固𣈙
2423濫洳𩆷𬰓𦋦𢬣
2424𡬷貞如拮挭苔覩𠫾
2425󰞺昌劄胣掣之
2426易󰝡肝𧎜填󰀩𡗶撑
2427徐浪国士初󰅒
2428𪮙𠊛知己󰜋𣈜特庄
2429󰠰雄㗂㐌噲浪
2430𡧲塘酉体不平麻他
2431况之役拱役茹
2432路󰑼深謝買󰑼知恩
2433㤕娘群拙双親
2434閉󰅒几越𠊛秦隔賒
2435牢朱󰗾琰󰜋茹
2436朱𠊛体󰘚󰑼些甘𢚸
2437倍傳所席軍中
2438󰗾兵𠦳將會同洗寃
2439乘機竹扯塊散
2440兵威自󰀎𩆷灡冲外
2441朝廷貞󰜋谷𡗶
2442𫡂𠄩文武𫼢堆山河
2443隊干󰊄𢭯湄沙
2444縣城踏覩𠄼座𡎝南
2445風塵󰠜󰜋𥚇鎌
2446仍類䏧襖襊粓詫之
2447迎昂󰜋𡎝边陲
2448少之孤寡少之𬡹王
2449𠓀旗埃敢争強
2450𠄼𢆥雄據󰜋方海瀕
2451固宜總督重臣
2452󰑼胡宗憲經綸𠁟才
2453𢩽車󰂅旨特差
2454便宜八勦役外董戎
2455別徐󰑼等󰠰雄
2456別娘拱預軍中論盘
2457㨂軍爫斫招安
2458玉鐄錦纀差官説降
2459吏貞󰜋礼貝娘
2460𠄩𠸜彩女玉鐄𠦳斤
2461信𠓨𠳚畧軍中
2462徐公貞唉𨑮分糊塗
2463󰜋𢬣𨠳孕基圖
2464閉𥹰彼楚滝吳縱横
2465抪身𧗱貝朝廷
2466降臣愚老分命𦋦󰠲
2467襖襜纀繓𥙩饒
2468𠓨𠍓𦋦儈公侯麻之
2469牢朋貞󰜋边陲
2470飭尼㐌易爫之特饒
2471濁𡗶潰渃默油
2472育昂󰅹別𨕭頭固埃
2473娘時寔胣信𠊛
2474共饒呐𠮾𦖑𠳒易漂
2475𢪀命𩈘渃𦑃䕯
2476㐌𬲢流落吏𡗉󰠡屯
2477平󰅒𠹾㗂王臣
2478青青塘丐青雲狹之
2479公私院奇𠄩皮
2480寅迦耒仕料𧗱故鄕
2481拱𡾵命婦堂拱
2482𦬑囊眉󰘚𤑟𤉜媄吒
2483𨕭爲渃𠁑爲茹
2484󰜋󰑼得孝𠄩󰑼得忠
2485𫽄欣隻栢𡧲𣳔
2486𠲖提㳥󰊄駭雄𦹵花
2487因欺盘萡𧵆賒
2488乘機娘買盘𦋦呐𠓨
2489浪冲聖帝𣼭󰠢
2490洒𦋦㐌泣渗𠓨㐌溇
2491平成功德閉𥹰
2492埃埃拱隊𨕭頭別包
2493𡄎自𧻭󰟳兵刀
2494埬昌無定㐌高平頭
2495爫之底㗂𧗱𡢐
2496𠦳𫷜埃固𠸦󰠲黄巢
2497牢朋祿重權高
2498功名埃𢴑𨇒󰅹朱戈
2499𦖑𠳒娘呐漫𣻕
2500世功徐買阻𦋦世降
2501整󰀩接使倍傍
2502限期束用决塘解兵
2503信𠳒城下要盟
2504𦰟旗魚咢𤿰更雉長
2505役兵補𫽄𡨹𢭩
2506王師𥉰㐌訴詳寔虚
2507胡公决計乘机
2508礼先兵後刻期裏政
2509捁旗招撫󰝡鋒
2510礼儀𢺤畧搏銅伏𡢐
2511徐公哬頭別󰠲
2512大官礼服𦋦頭擧轅
2513胡公暗號陣前
2514𠀧皮發銃𦊚边捁旗
2515當欺不意𫽄𪟽
2516𤞻𤍌欺㐌沙機拱𪬡
2517死生料𡧲陣前
2518惮苔朱別用連將軍
2519氣𤍌欺㐌𧗱臣
2520然然群𨅸墫蹎𠓨𥿺
2521猪如𥒥凭如銅
2522埃𢯦朱轉埃𢫝𫽄移
2523官󰄹追殺󱁲𨱽
2524喑喑殺氣𩁶𡗶埃當
2525冲濠外壘散塃
2526乱軍皮𢴑𢬣娘典尼
2527冲𨦩𠸜𥒥排排
2528体徐群𥪸𡨌𡗶猪猪
2529哭浪智勇固乘
2530𪽝𦖑𠳒妾妟机會尼
2531󰘚󰅹𬖉体饒低
2532他料𤯩𣨰󰜋𣈜貝饒
2533𣳔秋如𣾶干愁
2534𢴑𠳒娘拱招頭󰜋边
2535𨔍台寃氣相纏
2536娘皮伏下徐連我𦋦
2537官軍几吏𠊛戈
2538㤕娘仕吏或𦋦寅寅
2539引𠓨旦畧中宇
2540胡公体󰘚殷勤𠳨𠻃
2541浪娘𡭧分𥿁顔
2542﨤干兵革𡗉󰜊拱傷
2543㐌咍城算庙堂
2544執功拱固𠳒娘買𢧚
2545悲𣇞事㐌萬全
2546默𢚸𢪀𥙩悶吀皮󰅹
2547娘強悴玉𣻆󰠢
2548汲󰋈買𠳚湿高事𢚸
2549浪徐󰑼等󰠰雄
2550育昂𡗶𢌌浘逢𣷭𣾺
2551信碎𢧚過𦖑𠳒
2552迻身百戰爫碎朝廷
2553語󰑼夫貴婦荣
2554埃𪟽󰜋丿散情𦧘昌
2555𠄼𫷜𡗶𣷭昂藏
2556𢪉命𠫾補戰場如空
2557窖勸計𥙩爫功
2558計包饒吏𤴬𢚸閉饒
2559察命功𠃣罪𡗉
2560𤯩乘碎㐌𢧚料命碎
2561吀朱󰟼士󰜋堆
2562噲󰑼答底𥙩𠊛死生
2563胡公𦖑呐傷情
2564傳朱藁葬遺形边滝
2565冲軍𨷑席賀功
2566㖔𡁞絲竹會同軍官
2567扒娘侍宴𠁑幔
2568󰇾醝吏押紊弹日奏
2569󰜋宮󰊄悴湄愁
2570𦊚宮恥𧖱𠄼頭𦰟𢬣
2571蟡吟猿唿󰅹󰟴
2572律𦖻胡拱𤶑眉淶珠
2573𠳨浪尼曲於󰠲
2574𦖑𦋦󰗾怨𠦳愁𡗋台
2575䜹浪萡分曲尼
2576譜𠓨弹󰀎仍𣈜群󰡉
2577宮琹捛仍𣈜初
2578麻𦎛萡命悲𣇞󰑼低
2579𦖑強󰇮󰇮強醝
2580𨔍朱󰘚𨫊拱𬏝爲情
2581𠰺浪香火𠀧圭
2582𦀊鵉吀綏琹冷朱埃
2583䜹浪𡭧分落類
2584𥪞𠇮𢪀㐌固𠊛𣨰寃
2585群之女𦑃花残
2586絲𢚸㐌𢴑𦀊弹小憐
2587𢌌傷群𤗖紅裙
2588唏残特体㭲粉󰑼󰡊
2589賀功𡃹㐌過醝
2590胡功旦𣅶𬋌𣈜𢖵𦋦
2591𢪀命方靣国家
2592官𨕭𥄮𫴋𠊛些𬖉𠓨
2593沛從𦝄󰊄咍牢
2594事尼別併世󰅹特假
2595早衙皮𣇜𠓇𣈜
2596决情公買󰠣𣦍󰜋排
2597令官埃敢󰠤𠳒
2598押情買擀朱𠊛士官
2599翁絲寔𠰚多端
2600車絲牢窖撝乾撝吀
2601󰖛花押𥊢𫴋船
2602𦲿幔𢷀隰𦰟畑挑高
2603娘強塢柳派桃
2604𤾓分󰅹固分󰅹分鮮
2605仃身吉垃㳥𡏧
2606刼功吒媄舌𠁀聰明
2607蹎𡗶󰘚彼泠汀
2608捻昌別𢭮死生准󰅹
2609緣󰠲埃󰠥絲桃
2610女󰠲埃㐌𢴑𠓨羡𢬣
2611身牢身旦世尼
2612群𣈜󰅹拱餘𣈜󰀎催
2613㐌空別𤯩󰑼𫽗
2614𬌓身󰅹別舌耒󰑼傷
2615󰜋命荄䔲𤾓塘
2616催時󰞺玉散鐄時催
2617𤗖𦝄㐌挌𡽫兑
2618󰜋命隴仍𨅸𡎢渚衝
2619潮󰠲浽㗂同同
2620𠳨𦋦買別浪滝前塘
2621𢖵𠳒神夢𤑟𤉜
2622尼催歇刼断膓󰑼低
2623淡仙娘𠰚固咍
2624限些時待𠁑尼逴些
2625𠁑畑産幅箋花
2626󰜋篇絶筆噲󰑼底𡢐
2627󰁮房倍𨷑簾珠
2628𡗶高𣷭𢌌󰜋牟包󰑼
2629徐浪公厚待些
2630𡮍爲役渃麻𦋦負𢚸
2631折𫯳麻吏𥙩𫯳
2632󰘚󰅹麻吏𥪸冲𡎝𠁀
2633催時󰜋托朱耒
2634𬌓𢚸付默𨕭𡗶𠁑滝
2635𬖉潙昆渃溟濛
2636󰝂命招𫴋𡧲𣳔長江
2637士官蹺𣾼倍傍
2638時它沈玉潛香朱耒
2639傷台拱󰜋身𠊛
2640窖台󰋑𥙩色才爫之
2641仍󰑼寃苦流󰡞
2642徐朱歇刼群之󰑼身
2643𨑮𠄻𢆥閉饒吝
2644爫𦎛朱客紅裙此𤐝
2645𠁀𠊛旦世時催
2646冲机陽極陰回坤台
2647󰋇𠊛為󰒂初󰅒
2648𡗶爫之旦𥹰𣈜強傷
2649󰔼緣自節啫娘
2650撩䕯掛𫌇𢌌塘雲遊
2651﨤妑三合道姑
2652從容𠳨歇𡮈蘇事娘
2653𠊛牢孝󰒂覩塘
2654刼牢﨤仍断膓世催
2655師浪福禍道𡗶
2656檜源拱於𢚸𠊛麻𦋦
2657固𡗶麻拱在些
2658修󰑼檜福情󰑼𦀊寃
2659翠翹色稍坤頑
2660無緣󰑼分紅顔㐌停
2661吏芒𥙩󰜋𫳘情
2662墟墟命纀𥙩命𠓨沖
2663丕𢧚仍性從容
2664於空安稳𡎢空凭鐄
2665磨迻𡓃鬼󰝡塘
2666吏尋仍性断膓麻𠫾
2667歇难󰀎旦难箕
2668青楼𠄩𦀎青衣𠄩吝
2669𡧲𥿺槊孕鎌陳
2670掑𪘵𤞻𤢿𠳚身碎隊
2671𡧲𨦩渃𣲆㳥󰋭
2672𠓀唅𧏵󰠩招命永醒
2673寃箕蹺買貝情
2674󰜋命命別󰜋命命咍
2675爫朱𤯩墮𣨰苔
2676断膓朱歇刼尼買催
2677󰔼緣𦖑呐用淶
2678󰜋𠁀娘𠰚傷喂群之
2679師浪双𫽄兮之
2680業緣斤吏弋𠫾群𡗉
2681察沖罪業翠翹
2682默調情爱塊調邪淫
2683𥙩情深啫情深
2684半命㐌動孝心旦𡗶
2685害󰜋𠊛救󰜋𠊛
2686別塘輕重別𠳒沛庒
2687所功󰆙󰀎埃平
2688夙愆㐌𣳮凌凌泟耒
2689欺𢧚𡗶拱朝𠊛
2690珥󰟯𡢻畧填培緣𡢐
2691󰔼緣油𢖵󰒂饒
2692錢塘典󰜋𥯤𦰤逴𠊛
2693畧𡢐朱院󰜋𠳒
2694緣些麻拱福𡗶之空
2695󰔼緣𦖑呐𢜠𢚸
2696鄰󰑼尋趣边滝錢塘
2697打棦笘𧂭草堂
2698󰜋間渃碧𩄲鐄𢺺堆
2699𠾔𫷜漁父𠄩𠊛
2700㨂船直𣷷結𥾒扛滝
2701󰜋𢚸拯管󰋇功
2702窖𥪝﨤𫽻拱𥪝轉運
2703翹自招𫴋溋銀
2704渃吹俸㐌㵢寅羡尼
2705漁翁捁䋥𢵼𠊛
2706𡄎𠳒三合𤑟𨑮𫽄吪
2707𨕭梅洌𣹕襖󰑔
2708雖滛唏渃渚𤍶䏾𦎛
2709󰔼緣𥚆寔󰘚娘
2710娘群帖帖聀鐄渚泒
2711𢠩恾魄桂魂枚
2712淡仙脱㐌体𠊛𣈜初
2713浪碎㐌固𢚸𣇞
2714秩功㐌󰋇𢆥乘於低
2715姉牢分蒙德苔
2716刼尼拱丕𢚸尼易埃
2717󰌺誠㐌透旦𡗶
2718半命󰑼孝救𠊛󰑼仁
2719󰜋命爲渃爲民
2720陽功拮󰜋銅斤㐌𫅷
2721断膓𢼂捽𠸜𦋦
2722断膓䜹沛迎麻者蹺
2723群𡗉享受𧗱𡢐
2724緣初苔弹福𥹰𣼭󰠢
2725娘群魚謹別牢
2726濯泉𦖑㗂噲𠓨边𦖻
2727秩命脱醒聀枚
2728氷傾󰅹㐌別埃麻𥆾
2729冲船󰅹体淡仙
2730边命只体󰔼緣𡎢掑
2731体饒𢜠𢙲𤾓皮
2732扽船買逴娘𧗱草芦
2733󰜋茹終乍󰉺𣉎
2734󰊄𦝄沫󰘚㙁𦯬斎𢚸
2735𦊚皮八𠯪溟濛
2736潮𤼸𣋚󰉺𩄲篭𫏾𡢐
2737难初淬泟漏漏
2738緣初渚易別󰠲��
2739浽娘灾难㐌苔
2740浽払金重閉迡買�
2741自𣈜󰗾埮扶䘮
2742姅𫷜於坦遼陽吏茹
2743倍𨖅園翠𢲛󰑼
2744𥆾風景�󰅒它恪初
2745苔園𦹵木𦰤䜹
2746窻𦝄𡕷揆壁湄也淶
2747𠓀𡢐󰅹体䏾𠊛
2748花桃𫷜外群唭󰊄東
2749立茌燕冷󰜑空
2750𦹵蘭󰘚坦𦼔封𨁪𩌂
2751𡳳墻核㭲木𣹓
2752𠫾𧗱尼仍𡓃尼𫷜初
2753終觥令𠖯如詞
2754浽念心事悲𣇞𠳨埃
2755郎盈固几𨖅𨔈
2756鄰󰑼仕𠳨󰜋𠄩事情
2757𠳨翁翁默訟庭
2758𠳨娘娘㐌半命贖吒
2759𠳨茹茹㐌移賒
2760𠳨払王󰞹共󰑼翠雲
2761調󰅒沙淬庫巾
2762𠾔枚伴曰劍咹吝�
2763調󰠲𩄰打𦝄𡗶
2764脱𦖑払脱用淶掣包
2765倍嘆移住尼󰅹
2766打塘払買尋𠓨羡尼
2767茹棦壁坦左哉
2768𦰤撩簾󰞺竹𤷍𤗹䜹
2769󰜋𡑝坦𦹵滛湄
2770強嗷喭浽強魚謹󰟯
2771打料蓮㗂外墻
2772払王𦖑㗂倍傍𧼋𦋦
2773𢴑𢬣倍逴𠓨茹
2774𠃅楼員外翁妑𦋦𣦍
2775哭嘆計歇念西
2776払喂別浽渃尼朱渚
2777翹兒分蒙如詞
2778󰜋𠳒㐌磊𩅘絲貝払
2779﨤干家变𨔍󰟯
2780半命奴沛尋塘救吒
2781用浪欺𨀈蹎𦋦
2782極𤾓𠦳浽吲𠀧𦊚吝
2783律𠳒𥘀貝郎君
2784曼昆㛪奴翠雲台𠳒
2785會󰑼者𡮍義𠊛
2786愁尼弋弋閍𠁀渚悁
2787刼尼緣㐌負緣
2788夜臺群別仕填來生
2789󰋇𠳒記註丁寧
2790𥱬𢚸底胣拮命𦋦𠫾
2791分牢萡貝翹兒
2792払金𧗱妬昆時𠫾󰠲
2793翁妑強呐強𤴬
2794払強𦖑呐強油如𦯬
2795勿命抱󰊄𣻆湄
2796滛湜湥玉引蜍愧枚
2797𤴬隊段𤴪隊催
2798省𦋦吏哭哭耒吏迷
2799体払𤴬浽别離
2800忍󰁇翁買撫𧗱吏勸
2801悲㐌板㐌㨂船
2802㐌停分萡坤填情鍾
2803過傷𡭧󰒂岩蓬
2804𠦳鐄身󰀎時𪡥補牢
2805𠴗𠼵勸解𤾓朝
2806󰌕煩坤拉強挑䋦煩
2807誓初󰇾旦金環
2808𧵑初吏󰇾旦弹貝香
2809生強𬂙𧡊強傷
2810肝強卽最𦛌強悴賒
2811浪碎卒過𡗶𦋦
2812底朱旦浽㵢花𣼸䕯
2813共饒誓説㐌𡗉
2814仍調鐄𥒥沛調呐空
2815渚𧜖襘拱𡞕𫯳
2816𢚸󰅹麻文𢴑𢚸朱當
2817包饒𧵑󰋇𣈜塘
2818群碎碎󰜋﨤娘買催
2819浽傷呐𫽄歇𠳒
2820謝辞生買湥洡𧿨𦋦
2821倍𧗱所准園花
2822逴𠶆員外翁妑拱𨖅
2823晨昏針𡮍礼常
2824養親台𬌓𢚸娘𣈜初
2825丁寧埋湥劄䜹
2826割𠊛尋隊迻詞𠴍咖
2827別包功摱功税
2828臨淄󰋇度𠫾𧗱埮𣾺
2829𠊚󰜋尼𠳨󰜋尼
2830溟濛󰅹別𣷭𡗶尼󰅹
2831生強惨切渴滈
2832如燶肝鉄如胞𢚸𣘈
2833𦛌蟳𣈜󰜋𤉗𤈊
2834雪霜𣈜󰜋耗𤷱命蟡
2835矧䜹𣅶省𣅶迷
2836𧖱蹺渃𬑉魂離占包
2837椿萱𢗼𢜝掣包
2838過𦋦欺旦世󰅹麻咍
2839倍傍懺所𪮙𣈜
2840緣雲𣋽㐌車𦀊朱払
2841𠊛窈窕几文章
2842𪟦才𡛔色春當皮時
2843雖浪𢝙𫳘手歸
2844𢝙尼㐌拮愁箕特󰅹
2845欺咹於𣅶𦋦𠓨
2846強歐緣買強𩆋情初
2847浽娘𢖵典包𣇞
2848𣻆珠隊陣紆絲𤾓𨦩
2849固欺永𨤔書房
2850炪炉香󰇾泛銅𣈜初
2851𢯏𢴾𢷀󰁹㗂絲
2852沉𠖤𤁕𤌋󰊄迻𢯦簾
2853󰟯如边屋边㙴
2854㗂嬌同望䏾襜𢠩恾
2855𪽝𢚸鑿𥒥記鐄
2856想娘𢧚吏体娘𧗱低
2857仍󰑼煩悶𣎀𣈜
2858春秋別㐌対台󰋇吝
2859制科﨤會場文
2860王金拱占榜春󰜋𣈜
2861𨷶𡗶𢌌𨷑塘𩄲
2862花嘲𡉦杏香𠖤埮枌
2863払王𢖵旦賒𧵆
2864𨖅茹終老謝恩周旋
2865情初恩者󰒂填
2866加親六買結緣朱陳
2867払強珥𨀈青雲
2868浽払強𢪀賒𧵆強傷
2869󰀎唉吲玉誓鐄
2870悲𣇞金馬玉堂貝埃
2871𦰟薸蹎㳥落類
2872𢪀命荣顕傷𠊛流離
2873󰂅𦋦外任臨淄
2874開山𠦳埮妻兒󰜋󰟞
2875琹堂𣈜𣎃清閒
2876󰟭𣌉㗂䳽㗂弹逍遙
2877房春帳𢷀花桃
2878娘雲𦣰俸占包体娘
2879省𦋦買󰁹共払
2880𦖑𠳒払拱𠄩唐信𪟽
2881怒臨清貝臨淄
2882恪饒󰜋𫳘或欺固𠰃
2883冲机声氣相尋
2884於低或固佳音庄󰑼
2885升堂払買𠳨查
2886户都固几吏𫅷䜹蓮
2887事尼㐌外𨑮年
2888碎它別󰘚別𠸜冷冷
2889秀妑共馬監生
2890𠫾摸𠊛於北京迻𧗱
2891翠翹才色埃皮
2892固芸弹吏覩芸文詩
2893坚貞𫽄沛肝皮
2894料命世󰀎沛𩢬世箕
2895風塵𠹾㐌𠵱痆
2896𦀊緣𡢐吏車𧗱束郎
2897沛𢬣𡞕奇負傍
2898扒𧗱無錫算塘披花
2899𢴑命娘沛遁𦋦
2900𫽄埋吏﨤󰜋茹萡箕
2901脱奔𧗱脱半𠫾
2902𩄲㵢䕯浽少之󰑼尼
2903俸󰠲吏﨤󰜋𠊛
2904欣𠊛智勇迎𡗶威灵
2905冲𢬣󰗾萬精兵
2906捁𧗱㨂秩󰜋城臨淄
2907𩯀絲各跡每期
2908怨時者怨恩時者恩
2909㐌𢧚固義固仁
2910畧𡢐論院賒𧵆誼𠸦
2911渚詳特户特𠸜
2912事尼𠳨束生員買詳
2913𦖑𠳒都呐𤑟𤉜
2914卽時迎帖𠶆払束生
2915浽娘𠳨歇分明
2916𫯳昆󰠳些姓名󰑼之
2917束浪﨤𣅶流離
2918冲軍碎𠳨少之𩯀絲
2919大王𠸜海户徐
2920打悁𤾓陣飭餘󰗾𠊛
2921﨤娘時於台州
2922𨔍之國色天才沛緣
2923浘漨冲閉饒年
2924爫𢧚動地󰟹天同同
2925大軍屯㨂𡎝東
2926𧗱𡢐𫽄別雲夢爫牢
2927𦖑詳梗𦰟消耗
2928𢚸𥢆払𨻫劳刀矧蜍
2929㤕台隻𦲿𠀧爲
2930刼塵別𢷀包𣇞朱衝
2931花㵢渃沚𣵶𣳔
2932㤕身沉浽𤴬𢚸合散
2933𠳒初㐌磊󰗾萬
2934𤗖𦎛群妬泛弹群低
2935弹琴窖謹魚𦀊
2936󰌎香別固刼尼女催
2937萍蓬群𡮍賒吹
2938󰞈鍾牢女咹𡎢朱安
2939泣蒙撩印辞官
2940󰋇滝拱𤂬󰋇岸拱戈
2941𤄱命冲󰠨干戈
2942𠓨生𦋦死和󰑼体饒
2943𢪀調𡗶瀋域溇
2944䏾𫚳沁󰠩別󰠲麻𥆾
2945仍󰑼赧那待信
2946𬋟湄㐌別󰋇畨対移
2947𠄼𩄲俸体詔𡗶
2948欽頒勑旨旦尼停停
2949金時改任南平
2950払王拱改任城維陽
2951懺生車馭倍鐄
2952𠄩茹拱順󰜋𣈜赴官
2953仕𦖑世賊㐌散
2954㳥淹福建󰌕殘浙江
2955特信金買𫫵王
2956便塘拱吏尋娘𡢐初
2957杭州旦妬閉𣇞
2958寔信𠳨特𩯀絲停停
2959浪𣈜󰟭怒交兵
2960失机徐㐌收灵陣前
2961娘翹功奇𫽄填
2962令軍吏扒押緣土酋
2963娘陀招玉沉珠
2964滝錢塘妬󰀎墓紅顔
2965傷喂空合麻散
2966󰜋茹荣顕貞寃󰜋娘
2967招魂設位礼常
2968解寃立󰜋𡊨場边滝
2969𦰟潮𡽫泊重重
2970渭𬂙群想𦑃鴻𣅶招
2971情深𣷷惨𨔍調
2972󰅹魂精𧗱別蹺准󰅹
2973机緣󰠲俸𨔍台
2974󰔼緣󰠲俸尋𠓨旦尼
2975𬂙𨖲灵位𫳘排
2976秩󰟹買𠳨仍𠊛󰠲些
2977貝娘親戚𧵆車
2978𠊛群牢俸爫麻哭𠊛
2979𦖑信如楽用移
2980森觥計户遁𠳒𠳨查
2981尼𫯳尼媄尼吒
2982尼󰑼㛪𦛌尼󰑼㛪妯
2983實信𦖑㐌閉𥹰
2984法師𠰺世事󰠲𨔍󰟯
2985師浪固果貝娘
2986臨淄𣇜畧錢塘𣇜𡢐
2987欺娘招玉沉珠
2988迍蹺碎㐌﨤饒逴𧗱
2989共饒娘𫔸菩提
2990草菴妬拱𧵆掑𫽄賒
2991𫢋前茹泊鄰󰑼
2992󰠐󰠐娘拱女茹坤𢣧
2993𦖑信𦬑󰘚󰘉眉
2994𢜠󰅹吏過𢜠尼女庄
2995自畨隻𦲿離棱
2996𠶀尋𨻫仍料澄渃𡽫
2997𤑟𤉜花用香𠖤
2998刼𡢐和体刼尼罕催
2999冥陽堆我聀耒
3000𡎝塵麻吏体𠊛九源
3001𢮿饒𥛉謝󰔼緣
3002步行󰜋屡蹺連󰜋欺
3003𢯏𦰤拍𦹵尋𠫾
3004情深𨻫唉狐疑姅分
3005觥孤蹺𦄂江津
3006塊𦝄牢㐌細𡑝𫢋堂
3007󰔼緣蓮㗂噲娘
3008房冲倍𨄹蓮鐄𨀈𦋦
3009恥䀡覩󰘚󰜋茹
3010椿𫅷群跬萱𫅷群鮮
3011𠄩㛪方長和𠄩
3012怒払金妬󰑼𠊛𣈜初
3013想悲𣇞󰑼包𣇞
3014𤑟𤉜𨷑𬑉群𪟽占包
3015湥珠𡃑𡁾淃袍
3016𢜠𢜠怍怍掣包事情
3017萱𫅷𠁑檜招命
3018哭嘆命叽事命頭𡳪
3019自昆流落圭𠊛
3020䕯㵢㳥撫祝𨑮𠄻𫷜
3021併浪滝渃吉淋
3022刼尼埃吏群今扱低
3023翁妑𬂙󰘚𢭂𢬣
3024容桄庄恪之𣈜𨀈𦋦
3025閉迡待月油花
3026𨑮分春固𤷍𠀧𦊚分
3027浽𢜠翁𥙩之斤
3028𠳒散合傳賒𧵆少󰠲
3029𠄩㛪𠳨畧嘆𡢐
3030𨅸𬂙娘㐌阻愁爫鮮
3031𢮿饒𥛉畧𫢋󰉟
3032再生陳謝𢚸𠊛慈悲
3033轎花𠽖逴卽時
3034王翁𠰺逴共𧗱󰜋尼
3035娘浪𡮍分花淶
3036姅𠁀唸𣦆每味䔲荄
3037併浪󰘚渃蹎𩄲
3038𢚸󰅹群想固𣈙女空
3039時𣈙再世相逢
3040渴󰋫㐌妥𬌓𢚸𥹰󰅒
3041㐌󰝡命補庵𩄲
3042歲尼改貝𦹵𣘃拱皮
3043味婵㐌𤊰㙁益
3044牟婵咹默㐌於𣘽𣙩
3045事𠁀㐌𤎕󰌎𢚸
3046群𢫔𠓨准𡏧紅爫之
3047󰇾揚󰅹固咍之
3048㐌修修律戈時時催
3049重生恩𥘀𣷭𡗶
3050𢚸󰅹女𢴑󰒂𠊛𦋦𠫾
3051翁浪彼此一時
3052修行時拱沛欺從權
3053沛調求𫢋求仙
3054情箕孝怒埃填朱低
3055度生洳󰆙高𪠗
3056立庵耒仕逴柴於終
3057𦖑𠳒娘㐌朝𢚸
3058啫師啫景調共𨀈𦋦
3059󰜋󰟞𧗱旦官衙
3060󰟞圓倍𨷑席花𢝙圍
3061藏藏𡃹菊󰇾醝
3062𨅸𨖲雲買待排󰜋𠄩
3063浪冲作合機𡗶
3064𠄩边﨤𫽻󰜋𠳒結交
3065﨤干平地波濤
3066丕󰝡緣姉𫃚𠓨朱㛪
3067拱󰑼分改緣金
3068拱󰑼𧖱沚𦛌𦡙渚牢
3069仍󰑼𣈙約枚呦
3070𨑮𠄻𫷜󰀎別包饒情
3071悲𣇞𦎛󰡋吏𫅜
3072囷𤍌𢫘搗㐌盈固尼
3073群緣枚吏群𠊛
3074群暈𦝄泊群𠳒願初
3075菓梅𠀧𬙞欺皮
3076桃𡽫𣌋料車絲及時
3077𢴑𠳒娘倍喝𠫾
3078事󰗾𫷜𬟗計之碑𣇞
3079󰜋𠳒雖固約初
3080察命待󰊄油湄㐌𡗉
3081呐強虎𢢆𤾓朝
3082時朱𦰟渃水潮沚吹
3083払浪呐拱𨔍𠁀
3084酉𢚸箕丕群𠳒󰀎牢
3085󰜋𠳒㐌律深交
3086𠁑𡗶固坦𨕭高固𡗶
3087酉浪物対𬁖移
3088死生拱𪧚𥙩𠳒死生
3089緣箕固負之情
3090麻算支挭鍾情爫𠄩
3091娘浪家室緣諧
3092㤕𢚸恩愛埃埃拱𢚸
3093𢪀浪冲道𡞕𫯳
3094花𦹳封蕋𦝄𨦩𧷺𦎛
3095𫳘貞登價𠦳鐄
3096𤒘花𫽄𢢆貝払枚初
3097妾自遇变旦𣇞
3098蜂戈𧊉吏㐌乘醜車
3099閉迡󰊄匝湄沙
3100󰋇𦝄共缺󰋇花共殘
3101群之󰑼丐紅顔
3102㐌衝身世群算浽󰅹
3103𢪀命𫽄虎命牢
3104敢󰝡塵垢預𠓨布荆
3105㐌咍払𥘀爲情
3106𬖉花畑𫽄󰠪命𡗋𠱋
3107自𣈙怯󰁮房秋
3108𫽄修時拱󰑼修買󰑼
3109払油𪫢旦情賒
3110󰝡情琴瑟対𦋦琹琪
3111呐之結𩯀車絲
3112㐌𢞂奇𦛌麻洳奇𠁀
3113払浪窖呐𢧚𠳒
3114麻冲𨤰沛固𠊛固些
3115初󰅒冲道弹妑
3116𡨸貞箕拱固𠀧𬙞󰟯
3117固欺变固欺常
3118固權󰅹沛󰜋塘執經
3119如娘𥙩孝爫貞
3120蓓󰅹朱濁特命󰀎爲
3121𡗶群底固歆󰅒
3122散霜別午盎𩄲𡧲𡗶
3123花殘麻吏添鮮
3124𦝄殘麻吏欣𨑮𠄻初
3125固調之女麻𪟽
3126客戈塘底𠾿哬払羊
3127𦖑払呐㐌歇調
3128𠄩親時拱决蹺󰜋排
3129歇𠳒坤𨤰咥𠳒
3130𨃴頭娘仍𥐆𨱽咀嘆
3131茹皮𨷑席團圓
3132花𤐝𦰟𤒘紅杆幅󰑔
3133共饒交𥛉󰜋茹
3134礼它覩礼堆󰑼覩堆
3135洞房迢迭󱋓瑁
3136氷傾緣買吟𠿯情初
3137仍自連𡉦桃絲
3138𨑮𠄻𫷜買悲𣇞󰑼低
3139情緣󰀎合散尼
3140悲歡󰋇浽𣎀尼𦝄高
3141更𣌉幅錦𢷀幍
3142𠁑畑𤏣󰒂𦟐桃添春
3143情人吏﨤情人
3144花初蜂󱀄󰋇分重情
3145娘浪分妾㐌停
3146固爫之女丐命補𠫾
3147𢪀払󰒂󱀄情記
3148朝𢚸噲固唱隨𡮨枚
3149𥢆𢚸㐌𢢆𡗋台
3150共它󰘚惮眉𠫆苦𥋳
3151仍󰑼歐厭𨦩外
3152群算𨷑󰘚貝𠊛朱戈
3153吏如仍𫗁𠊛些
3154𣾼香𠁑坦𢯏花𡳳務
3155拱洳󰇾辱排路
3156群情󰠲女麻𫌵帝催
3157𠊛腰些醜貝𠊛
3158腰饒時吏平𨑮負饒
3159󰘇茹油併𧗱娄
3160時群㛪妬路求姉低
3161𡦂貞群󰜋𡮍尼
3162𫽄扲木凭束𨃐朱散
3163群𡗉恩爱滇滇
3164咍之圍丐花殘麻別
3165払浪哏咘󰜋𠳒
3166俸空󰠩渃𫚳𡗶𠴊饒
3167㤕𠊛流落閉𥹰
3168想誓説𥘀拱𤴬疸󰡌
3169傷饒生死㐌𡗉
3170迻僥群少闭饒󰑼情
3171澄春絲柳群撑
3172𢪀渚渚脱塊鋉爱恩
3173𦎛冲𫽄拙蓓塵
3174󰜋𠳒决罕󰗾分敬添
3175閉𥹰渧𣷭摸針
3176󰑼𡗉鐄𥒥沛尋𦝄花
3177埃𪟽吏合󰜋茹
3178路󰑼𧜖噲買𦋦瑟琴
3179𦖑𠳒所襖掑簪
3180叩頭𥛉畧高深𠦳重
3181身殘溱濁恢冲
3182󰑼𢘾君子恪𢚸𠊛些
3183󰋇𠳒心腹𦛌𦚐
3184相知󰒂󰀎買󰑼相知
3185𨔾𩂏𦅰纀少之
3186𤾓𫷜名節拱𧗱𣎀󰅒
3187脱催𢬣吏扲𢬣
3188強腰爲󰞺強傷爲情
3189添𤓢架浽香缾
3190共饒吏祝󱋓瓊交歡
3191情初來𣼽坤寒
3192從容吏𠳨𦰟弹𣈜初
3193娘浪爲󰋇塘絲
3194𡗋𠊛朱旦悲𣇞吏催
3195咹󱋔時事㐌耒
3196你𢚸𠊛󰉵󰂅𠳒󰜋畨
3197泛弹迢迭𢬣仙
3198𤌋沉高湿㗂弹𧵆賒
3199曲󰠲淡蔭陽和
3200󰀎󰑼蝴蝶咍󰑼莊生
3201曲󰠲淹爱春情
3202󰀎魂蜀帝咍命杜鵑
3203冲牢珠㳶溋涓
3204蔭牢曷玉蓝田買冬
3205津𦖻𦖑𨔊𠄼宫
3206㗂󰅹󰑼𫽄恼燶𠮿𡁞
3207払浪譜󰀎𢬣󰅹
3208初牢愁惨󰅒牢𢝙圍
3209傷𢝙𪽝在𢚸尼
3210咍󰑼苦尽旦𣈜甘來
3211娘浪爲𡮍咍制
3212断膓㗂󰀎害𠊛閉𥹰
3213󰜋畨知己共饒
3214卷𦀊自帝𧗱𡢐拱除
3215傳路渚𣴓𩯀絲
3216𬷤它嘅創𡗶皮孕東
3217情𥢆払吏呐󰠃
3218󰜋茹埃拱𨔍𨓡𠸦劳
3219朱咍淑女志高
3220沛𠊛󰉺槾最桃如埃
3221𠄩情院尾和𠄩
3222𫽄𥪞𧜖𫋻拱外琴詩
3223欺󱋓𨢇欺局棋
3224欺󰏙花𦬑欺徐𦝄𨖲
3225𠀧生㐌菲𨑮願
3226緣堆𡋿拱󰑼緣伴排
3227𢖵𠳒立󰜋庵𩄲
3228遣𠊛親戚逴柴󰔼緣
3229旦尼㨂󰁮掑杄
3230𦼔𠆳技額𦹵𨕭𠃅茹
3231師它󰇼𬟥方賒
3232𩄲𠖤鶴另別󰑼尋󰠲
3233𥘀爲𡮍󰒂初𡢐
3234𨕭庵據𡨹香油𣋚枚
3235󰜋茹福祿𠁟𠄩
3236千年弋弋官堦吝吝
3237丞家𫽄歇娘雲
3238󰜋核樛木󰜋𡑝桂槐
3239風流富貴埃皮
3240圍春󰜋󰘇底碑󰗾𠁀
3241𡄎咍󰗾事在𡗶
3242𡗶箕㐌扒爫𠊛固身
3243扒風塵沛風塵
3244朱清高買特分清高
3245固󰠲天爲𠊛󰅹
3246𫳘才𫳘命𣼭󰠢奇𠄩
3247固才麻𢚁之才
3248𫳘才連貝𫳘灾󰜋韻
3249㐌芒𥙩業𠓨身
3250拱停責吝𡗶𧵆𡗶賒
3251善根於在𢚸些
3252𫳘心箕買朋𠀧𫳘才
3253𠳒圭抇𪭯容𨱽
3254模𢝙拱特󰜋𠄽𪔠更

Trăm năm trong cõi người ta,
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau.
Trải qua một cuộc bể dâu,
Những điều trông thấy đã đau đớn lòng.
Lạ gì bỉ sắc tư phong,
Trời xanh quen với má hồng đánh ghen.
Cảo thơm lần giở trước đèn,
Phong tình có lục còn truyền sử xanh.
Rằng: Năm Gia Tĩnh triều Minh,
Bốn phương phẳng lặng, hai kinh vững vàng.
Có nhà Viên ngoại họ Vương,
Gia tư nghĩ cũng thường thường bậc trung.
Một trai con thứ rốt lòng,
Vương Quan là chữ nối dòng nho gia.
Đầu lòng hai ả tố nga,
Thuý Kiều là chị, em là Thuý Vân.
Mai cốt cách, tuyết tinh thần,
Một người một vẻ mười phân vẹn mười.
Vân xem trang trọng khác vời,
Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang.
Hoa cười ngọc thốt đoan trang,
Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da.
Kiều càng sắc sảo mặn mà,
So bề tài sắc lại là phần hơn.
Làn thu thuỷ, nét xuân sơn,
Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.
Một đôi nghiêng nước nghiêng thành,
Sắc đành đòi một, tài đành hoạ hai.
Thông minh vốn sẵn tính trời,
Pha nghề thi hoạ, đủ mùi ca ngâm.
Cung thương làu bậc ngũ âm,
Nghề riêng ăn đứt Hồ cầm một trương.
Khúc nhà tay lựa nên chương,
Một thiên Bạc mệnh lại càng não nhân.
Phong lưu rất mực hồng quần,
Xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê.
Êm niềm trướng rủ màn che,
Tường đông ong bướm đi về mặc ai.
Tiết vừa con én đưa thoi,
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi.
Cỏ non xanh tận chân trời,
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.
Thanh minh trong tiết tháng ba,
Lễ là tảo mộ, gọi là đạp thanh.
Gần xa nô nức yến anh,
Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân.
Dập dìu tài tử giai nhân,
Ngựa xe như nước, áo quần như nêm.
Ngổn ngang gò đống kéo lên,
Thoi vàng búa rắc, tro tàn giấy bay.
Tà tà bóng ngả về tây,
Chị em thơ thẩn dan tay ra về.
Bước dần theo ngọn tiểu khê,
Lần xem phong cảnh có bề thanh thanh.
Nao nao dòng nước uốn quanh,
Nhịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang.
Sè sè nắm đất bên đàng,
Dàu dàu ngọn cỏ nửa vàng nửa xanh.
Rằng: "Sao trong tiết thanh minh,
Mà đây hương khói vắng tanh thế mà?"
Vương Quan mới dẫn gần xa:
Đạm Tiên nàng ấy xưa là ca nhi.
Nổi danh tài sắc một thì,
Xôn xao ngoài cửa kém gì yến anh.
Kiếp hồng nhan có mong manh,
Nửa chừng xuân thoắt gãy cành thiên hương.
Có người khách ở viễn phương,
Xa nghe cũng nức tiếng nàng tìm chơi.
Thuyền tình vừa ghé đến nơi,
Thì đà trâm gãy bình rơi bao giờ.
Buồng không lạnh ngất như tờ,
Dấu xe ngựa đã rêu lờ mờ xanh.
Khóc than khôn xiết sự tình,
Khéo vô duyên bấy là mình với ta.
Đã không duyên trước chăng mà,
Thì chi chút ước gọi là duyên sau.
Sắm xanh nếp tử xe châu,
Vùi nông một nắm mặc dầu cỏ hoa.
Trải bao thỏ lặn ác tà,
Ấy mồ vô chủ ai mà viếng thăm."
Lòng đâu sẵn món thương tâm,
Thoắt nghe Kiều đã đầm đầm châu sa.
Đau đớn thay phận đàn bà,
Lời là phận bạc cũng là lời chung.
Phũ phàng chi mấy hoá công,
Ngày xanh mòn mỏi má hồng phôi pha.
Sống thì tình chẳng riêng ai,
Khéo thay thác xuống ra người tình không!
Nào người phượng chạ loan chung,
Nào người tiếc lục tham hồng là ai?
Đã không kẻ đoái người hoài,
Sẵn đây ta kiếm một vài nén hương.
Gọi là gặp gỡ giữa đường,
Hoạ là người dưới suối vàng biết cho."
Lầm rầm khấn vái nhỏ to,
Sụp ngồi bả cỏ trước mồ bước ra.
Một vùng cỏ áy bóng tà,
Gió hiu hiu thổi một vài ngọn lau.
Rút trâm sẵn giắt mái đầu,
Vạch da cây vịnh bốn câu ba vần.
Lại càng mê mẩn tâm thần,
Lại càng đứng lặng tần ngần chẳng ra.
Lại càng ủ dột nét hoa,
Sầu tuôn đứt nối, châu sa vắn dài.
Vân rằng: "Chị cũng nực cười,
Khéo dư nước mắt khóc người đời xưa."
Rằng: “Hồng nhan tự nghìn xưa,
Cái điều bạc mệnh có chừa ai đâu.
Nỗi niềm tưởng đến mà đau,
Thấy người nằm đó biết sau thế nào?"
Quan rằng: "Chị nói hay sao,
Một điều là một vận vào khó nghe.
Ở đây âm khí nặng nề,
Bóng chiều đã ngả, dặm hòe còn xa.”
Kiều rằng: "Những đấng tài hoa,
Chết là thể phách, còn là tinh anh.
Dễ thay tình lại gặp tình.
Chờ xem ắt thấy hiển linh bây giờ."
Một lời nói chửa kịp thưa,
Phút đâu trận gió cuốn cờ đến ngay.
Ào ào đổ lộc đưa cây,
Ở trong dường có hương bay ít nhiều.
Đè chừng ngọn gió lần theo,
Dấu giày từng bước rêu in rành rành.
Mặt nhìn ai nấy đều kinh,
Nàng rằng: "Này thực tinh thành chẳng xa.
Hữu tình ta lại gặp ta,
Chẳng nề u hiển mới là chị em.”
Đã lòng hiển hiện cho xem,
Tạ lòng nàng lại nối thêm vài lời.
Lòng thơ lai láng bồi hồi,
Gốc cây lại vạch một bài cổ thi.
Dùng dằng nửa ở nửa về,
Nhạc vàng đâu đã tiếng nghe gần gần.
Trông chừng thấy một văn nhân,
Lỏng buông tay khấu bước lần dặm băng.
Đề huề lưng túi gió trăng,
Sau chân theo một vài thằng con con.
Tuyết in sắc ngựa câu giòn,
Cỏ pha màu áo nhuộm non da trời.
Nẻo xa mới tỏ mặt người,
Khách đà xuống ngựa tới nơi tự tình.
Hài văn lần bước dặm xanh,
Một vùng như thể cây quỳnh cành dao.
Chàng Vương quen mặt ra chào,
Hai kiều e mặt nép vào dưới hoa.
Nguyên người quanh quất đâu xa,
Họ Kim tên Trọng vốn nhà trâm anh.
Nền phú quí, bậc tài danh,
Văn chương nết đất, thông minh tính trời.
Thiên tư tài mạo tót vời,
Vào trong phong nhã, ra ngoài hào hoa.
Chung quanh vẫn đất nước nhà,
Với Vương Quan trước vẫn là đồng thân.
Vẫn nghe thơm nức hương lân,
Một nền Đồng Tước khoá xuân hai Kiều.
Nước non cách mấy buồng điều,
Những là trộm dấu thầm yêu chốc mòng.
May thay giải cấu tương phùng,
Gặp tuần đố lá, thoả lòng tìm hoa.
Bóng hồng nhác thấy nẻo xa,
Xuân lan thu cúc mặn mà cả hai.
Người quốc sắc, kẻ thiên tài,
Tình trong như đã, mặt ngoài còn e.
Chập chờn cơn tỉnh cơn mê
Rốn ngồi chẳng tiện, dứt về chỉn khôn.
Bóng tà như giục cơn buồn,
Khách đà xuống ngựa người còn nghé theo.
Dưới khe nước chảy trong veo,
Bên cầu tơ liễu bóng chiều đã ra.
Kiều từ trở gót trướng hoa,
Mặt trời đến đất, chiêng đà thu không.
Gương nga vành vạnh từ song.
Vàng gieo ngấn nước, cây lồng bóng sân.
Hải đường lả ngọn đông lân,
Giọt sương treo nặng, cành xuân la đà.
Một mình rạng ngắm tố nga,
Rộn đường xa với nỗi xa bời bời.
Người mà đến thế thì thôi,
Đời phồn hoa cũng là đời bỏ đi.
Người đâu gặp gỡ làm chi,
Trăm năm biết có duyên gì thay không?”
Ngổn ngang trăm mối bên lòng,
Nên câu tuyệt diệu ngụ trong tính tình.
Chênh chênh bóng nguyệt xế mành,
Tựa ngồi bên triện một mình thiu thiu.
Thoắt đâu thấy một tiểu kiều,
Có chiều phong vận, có chiều thanh tân.
Sương in mặt, tuyết pha thân,
Nhạc vàng lãng đãng như gần như xa.
Liền mừng đón hỏi dò la:
Đào nguyên lạc lối đâu mà đến đây?
Thưa rằng: "Thanh khí xưa nay,
Mới cùng nhau lúc ban ngày đã quên.
Hàn gia ở mé tây thiên,
Dưới dòng nước chảy bên trên có cầu.
Thêm lòng hạ cố đến nhau,
Mấy lời hạ tứ ném châu gieo vàng.
Vâng trình hội chủ xem tường,
Mà xem trong sổ đoạn trường có tên.
Âu đành quả kiếp nhân duyên,
Cũng người một hội một thuyền đâu xa.
Này mười bài mới mới ra,
Câu thần lại mượn bút hoa vẽ vời."
Kiều vâng lĩnh ý đề bài,
Tay tiên một vẫy đủ mười khúc ngâm.
Xem thơ nức nở khen thầm:
Giá đành tú khẩu cẩm tâm khác thường.
Ví đem vào tập đoạn trường.
Thì treo giải nhất chi nhường cho ai."
Thềm hoa khách đã trở hài,
Nàng còn Ở lại một hai tự tình.
Gió đâu sịch bức mành mành
Tỉnh ra mới biết là mình chiêm bao.
Trông theo nào thấy đâu nào,
Hương thừa dường hãy ra vào đâu đây.
Một mình lưỡng lự canh chầy,
Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh.
Hoa trôi bèo dạt đã đành,
Biết duyên mình, biết phận mình thế thôi!
Nỗi riêng lớp lớp sóng trôi,
Nghĩ đòi cơn lại sụt sùi đòi cơn.
Giọng kiều rền rĩ trướng loan,
Nhà huyên chợt tỉnh hỏi cơn cớ gì?
Cớ sao trằn trọc canh khuya,
Màu hoa lê hãy dầm dề giọt mưa?”
Thưa rằng: "Chút phận ngây thơ,
Dưỡng sinh đôi nợ tóc tơ chưa đền.
Buổi ngày chơi mả Đạm Tiên,
Nhắp đi thoắt thấy ứng liền chiêm bao.
Đoạn trường là số thế nào,
Bài ra thế ấy, vịnh vào thế kia.
Cứ trong mộng triệu mà suy,
Phận con thôi có ra gì mai sau!"
Dạy rằng: "Mộng triệu cứ đâu,
Bỗng không mua não chuốc sầu nghĩ nao!"
Vâng lời khuyên giải thấp cao.
Chưa xong điều nghĩ đã dào mạch sương.
Ngoài song thỏ thẻ oanh vàng,
Nách tường bông liễu bay ngang trước mành.
Hiên tà gác bóng chênh chênh,
Nỗi riêng riêng trạnh tấc riêng một mình.
Cho hay là thói hữu tình,
Đố ai dứt mối tơ mành cho xong.
Chàng Kim từ lại thư song,
Nỗi nàng canh cánh bên lòng biếng khuây.
Sầu đông càng khắc càng đầy,
Ba thu dọn lại một ngày dài ghê.
Mây Tần khoá kín song the,
Bụi hồng liệu nẻo đi về chiêm bao.
Tuần trăng khuyết, đĩa dầu hao,
Mặt mơ tưởng mặt, lòng ngao ngán lòng.
Buồng văn hơi lạnh như đồng,
Trúc se ngón thỏ, tơ chùng phím loan.
Mành Tương phất phất gió đàn,
Hương gây mùi nhớ, trà khan giọng tình.
Ví chăng duyên nợ ba sinh,
Làm chi đem thói khuynh thành trêu ngươi.
Bâng khuâng nhớ cảnh nhớ người,
Nhớ nơi kỳ ngộ vội dời gót đi.
Một dòng cỏ mọc xanh rì,
Nước ngâm trong vắt thấy gì nữa đâu!
Gió chiều như gợi cơn sầu,
Vi lô hiu hắt như màu khảy trêu.
Nghề riêng nhớ ít tưởng nhiều,
Xăm xăm đè nẻo Lam Kiều lần sang.
Thâm nghiêm kín cổng cao tường,
Cạn dòng lá thắm dứt đường chim xanh.
Lơ thơ tơ liễu buông mành.
Con oanh học nói trên cành mỉa mai.
Mấy lần cửa đóng then cài,
Dãy thềm hoa rụng biết người ở đâu?
Tần ngần đứng suốt giờ lâu,
Dạo quanh chợt thấy mé sau có nhà.
Là nhà Ngô Việt thương gia,
Buồng không để đó người xa chưa về.
Lấy điều đạo học hỏi thuê,
Túi đàn cặp sách đề huề dọn sang.
Có cây, có đá sẵn sàng.
Có hiên Lãm thuý nét vàng chưa phai.
Mừng thầm chốn ấy chữ bài,
Ba sinh âu hẳn duyên trời chi đây.
Song hồ nửa khép cánh mây,
Tường đông ghé mắt ngày ngày hằng trông.
Tấc gang đồng tỏa nguyên phong,
Tuyệt mù nào thấy bóng hồng vào ra.
Nhẫn từ quán khách lân la,
Tuần trăng thấm thoát nay đà thèm hai.
Cách tường phải buổi êm trời,
Dưới đào sai có bóng người thướt tha.
Buông cầm xốc áo vội ra,
Hương còn thơm nức, người đà vắng tanh.
Lần theo tường gấm dạo quanh,
Trên đào nhác thấy một cành kim thoa.
Giơ tay với lấy về nhà:
Này trong khuê các đâu mà đến đây?
Ngẫm âu người ấy báu này,
Chẳng duyên chưa dễ vào tay ai cầm!"
Liền tay ngắm nghía biếng nằm,
Hãy còn thoang thoảng hương trầm chưa phai.
Tan sương đã thấy bóng người
Quanh tường ra ý tìm tòi ngẩn ngơ.
Sinh đà có ý đợi chờ,
Cách tường lên tiếng xa đưa ướm lòng.
Thoa này bắt được hư không,
Biết đâu Hợp Phố mà mong châu về?"
Tiếng Kiều nghe lọt bên kia:
“Ơn người quân tử sá gì của rơi.
Chiếc thoa nào của mấy mươi,
Mà lòng trọng nghĩa khinh tài xiết bao!"
Sinh rằng: "Lân lý ra vào,
Gần đây nào phải người nào xa xôi.
Được rày như chút thơm rơi,
Kể đà thiểu não lòng người bấy nay!
Mấy lâu mới được một ngày,
Dừng chân gạn chút niềm tây gọi là."
Vội về thêm lấy của nhà,
Xuyến vàng đôi chiếc, khăn là một vuông.
Bực mây rón bước ngọn tường,
Phải người hôm nọ rõ ràng chẳng sai.
Sượng sùng giữ ý rụt rè,
Kẻ nhìn rõ mặt, người e cúi đầu.
Rằng: "Từ ngẫu nhĩ gặp nhau,
Thầm trông trộm nhớ bấy lâu đã chồn.
Xương mai tính đã rũ mòn,
Lần lừa ai biết hãy còn hôm nay!
Tháng tròn như gửi cung mây,
Trần trần một phận ấp cây đã liều.
Tiện đây xin một hai điều,
Đài gương soi đến dấu bèo cho chăng?"
Ngần ngừ nàng mới thưa rằng:
Thói nhà băng tuyết, chất hằng phỉ phong.
Dù khi lá thắm chỉ hồng,
Nên chăng thì cũng tại lòng mẹ cha.
Nặng lòng xót liễu vì hoa,
Trẻ con đã biết đâu mà dám thưa!”
Sinh rằng: "Rày gió mai mưa,
Ngày xuân đã dễ tình cờ mấy khi.
Dù chăng xét tấm tình si,
Thiệt ta mà có ích gì đến ai?
Chút chi gắn bó một hai,
Cho đành rồi sẽ liệu bài mối manh.
Khuôn thiêng dù phụ tấc thành,
Cũng liều bỏ quá xuân xanh một đời.
Lượng xuân dù quyết hẹp hòi,
Công đeo đuổi chẳng thiệt thòi lắm ru."
Lặng nghe lời nói như ru,
Chiều xuân dễ khiến nét thu ngại ngùng.
Rằng: "Trong buổi mới lạ lùng,
Nể lòng có lẽ cầm lòng cho đang!
Đã lòng quân tử đa mang,
Một lời vâng tạc đá vàng thuỷ chung".
Được lời như cởi tấm lòng,
Giở kim châu với khăn hồng trao tay.
Rằng: "Trăm năm cũng từ đây,
Của tin gọi một chút này làm ghi."
Sẵn tay bả quạt hoa quì,
Với cành thoa ấy tức thì đổi trao.
Một lời gắn bó tất giao,
Mái sau dường có xôn xao tiếng người.
Vội vàng lá rụng hoa rơi,
Chàng về thư viện, nàng dời lầu trang.
Từ phen đá biết tuổi vàng,
Tình càng thấm thía, lòng càng ngẩn ngơ.
Sông dương một dải nông sờ,
Bên trông đầu nọ, bên chờ cuối kia.
Một tường tuyết điểm sương che,
Tin xuân đâu dễ đi về cho năng.
Lần lần ngày gió đêm trăng,
TƠ hồng rậm lục đã chừng xuân qua.
Ngày vừa sinh nhật ngoại gia,
Trên hai đường dưới nữa là hai em.
Tưng bừng sắm sửa áo xiêm,
Biện dâng một lễ xa đem tấc thành.
Nhà hương thanh vắng một mình,
Ngẫm cơ hội ngộ đã dành hôm nay.
Thì trân thức thức sẵn bày,
Gót sen thoăn thoắt dạo ngay mé tường.
Cách hoa sẽ dặng tiếng vàng,
Dưới hoa đã thấy có chàng đứng trông.
Trách lòng hờ hững với lòng,
Lửa hương chốc để lạnh lùng bấy lâu.
Những là đắp nhớ đổi sầu,
Tuyết sương nhuốm nửa mái đầu hoa râm.
Nàng rằng: "Gió bắt mưa cầm,
Đã cam tệ với tri âm bấy chầy.
Vắng nhà được buổi hôm nay,
Lấy lòng gọi chút ra đây tạ lòng.”
Lần theo núi giả đi vòng,
Cuối tường dường có nẻo thông mới rào.
Sấn tay mở khoá động đào,
Rẽ mây trông tỏ lối vào Thiên Thai.
Mặt nhìn mặt càng thêm tươi,
Bên lời vạn phúc, bên lời hàn huyên.
Sánh vai về chốn thư hiên,
Ngâm lời phong nguyệt, nặng nguyền non sông.
Trên yên bút giá thư đồng,
Đạm thanh một bức tranh tùng treo trên.
Phong sương được vẻ thiên nhiên,
Mặn khen nét bút càng nhìn càng tươi.
Sinh rằng: "Phác hoạ vừa rồi,
Phẩm đề xin một vài lời thêm hoa."
Ngộ khi gió táp mưa sa,
Khoảng trên dừng bút thảo và bốn câu.
Khen tài nhả ngọc, phun châu:
Nàng Ban ả Tạ cũng đâu thế này!
Kiếp tu xưa ví chẳng dày,
Phúc nào đổi thì giá này cho ngang!”
Nàng rằng: “lẫm liệt dung quang,
Chẳng sân ngọc bội thì phường kim môn.
Nghĩ mình phận mỏng cánh chuồn,
Khuôn xanh đã biết vuông tròn mà hay?
Nhớ từ năm hãy thơ ngây,
Có người tướng sĩ đoán ngay một lời.
Anh hoa phát tiết ra ngoài,
Nghìn thu bạc mệnh một đời tài hoa.
Trông người lại ngắm đến ta,
Một dày một mỏng biết là có nên?"
Sinh rằng: "Giải cấu là duyên,
Xưa nay nhân định thắng thiên cũng nhiều.
Dù đâu giải kết đến điều,
Thì đem vàng đá mà liều với thân!"
Đủ điều khúc lý ân cần,
Lòng xuân phơi phới, chén xuân tàng tàng.
Ngày vui ngắn chẳng thủ gang,
Trông ra ác đã ngậm gương non đoài.
Vắng nhà chẳng tiện ngồi dai,
Giã chàng, nàng mới kíp dời song sa.
Đến nhà vừa thấy tin nhà,
Hai thân còn dở tiệc hoa chưa về.
Cửa ngoài vội rủ rèm the,
Xăm xăm băng lối vườn khuya một mình.
Nhặt thưa gương gối đầu cành,
Ngọn đèn trông thấy trướng huỳnh hắt hiu.
Sinh vừa tựa án thiu thiu.
Giở chiều như tỉnh, giở chiều như mê.
Tiếng lên sẽ động giấc hoè,
Bóng trăng đã xế, hoa lê lại gần.
Bâng khuâng đỉnh núi non Thần,
Còn ngờ giấc mộng đêm xuân mơ màng.
Nàng rằng: "Khoảng vắng đêm trường,
Vì hoa cho phải đổ đường tìm hoa.
Bây giờ rõ mặt đôi ta,
Biết đâu rồi nữa chẳng là chiêm bao."
Vội mừng làm lễ liền vào,
Đài sen nối sáp, song đào thêm hương.
Tiên thề cùng thảo một chương,
Tóc mây một ước, dao vàng chia hai.
Vầng trăng vằng vặc trong trời,
Đinh ninh hai miệng một lời song song.
Tóc tơ căn vặn tấc lòng,
Trăm năm tạc một chữ đồng đến xương.
Chén hà sánh giọng quỳnh tương,
Dải the hương lộn, bình gương bóng lồng.
Sinh rằng: "Gió mát trăng trong,
Bấy lâu nay một chút lòng chưa cam.
Chày sương chưa nện cầu Lam,
Sợ lần khân quá ra sàm sỡ chăng?"
Nàng rằng: "Hồng diệp xích thằng,
Một lời cũng đã tiếng rằng tương tri.
Đừng điều nguyệt nọ hoa kia,
Ngoài ra ai lại tiếc gì với ai."
Chàng rằng: “nghe nổi cầm đài,
Nước non luống những lắng tai Chung Kỳ."
Thưa rằng: "Tiện kỹ sá chi,
Đã lòng dạy đến, dạy thì phải vâng."
Hiên sau treo sẵn cầm trăng,
Vội vàng Sinh đã cầm nâng ngang mày.
Nàng rằng: "Nghề mọn riêng tay,
Làm chi cho nặng lòng này lắm thân.”
So dần dây vũ dây văn,
Bốn dây to nhỏ theo vần cung vấn.
Khúc đâu Hán Sở chiến trường,
Nghe ra tiếng sắt, tiếng vàng chen nhau.
Khúc đâu Tư mã Phượng cầu,
Nghe ra như oán như sầu phải chăng!
Kê Khang này khúc Quảng lăng.
Một rằng Lưu thuỷ, hai rằng Hành vân.
Quá quan này khúc Chiêu Quân,
Nửa phần luyến chúa, nửa phần tư gia.
Trong như tiếng hạc bay qua,
Đục như nước suối mới sa nửa vời.
Tiếng khoan như gió thoảng ngoài,
Tiếng mau phơi phới như trời đổ mưa.
Ngọn đèn khi tỏ khi mờ,
Khiến người ngồi đấy mà ngơ ngẩn sầu.
Khi tựa gối, khi cúi đầu,
Khi vò chín khúc, khi chau đôi mày.
Rằng: "Hay thì thực là hay,
Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào!
SO chi những bực thanh tao,
Thiệt lòng mình cũng hao hao lòng người.”
Rằng: "Quen mất nết đi rồi,
Tẻ vui thôi cũng tính trời biết sao!
Lời vàng vâng lĩnh ý cao,
Hoạ dần dần bớt chút nào được không?"
Hoa hương càng tỏ thức hồng,
Đầu mày cuối mặt càng nồng tấm yêu.
Sóng tình dường đã xiêu xiêu,
Xem trong âu yếm có chiều lả lơi.
Thưa rằng: "Đừng lấy làm chơi,
Dẽ cho thưa hết một lời đã nao!
Vẻ chi một đoá đào yêu,
Vườn hồng chi dám ngăn rào chim xanh.
Đã cho vào bậc bố kinh,
Đạo tòng phu lấy chữ trinh làm đầu.
Ra tuồng trên Bộc trong dâu,
Thì con người ấy ai cầu làm chi.
Phải điều ăn xổi ở thì.
Rằng trăm năm nỡ bỏ đi một ngày!
Ngẫm duyên kỳ ngộ xưa nay,
Lứa đôi ai lại đẹp tày Thôi Trương.
Mây mưa đánh đổ đá vàng,
Quá chiều nên đã chán chường yến anh.
Trong khi tựa cánh trên cành,
Mà lòng rẻ rúng đã trình một bên.
Mái tây để lạnh hương nguyền,
Cho duyên đằm thắm ra duyên bẽ bàng.
Gieo thoi trước chẳng giữ giàng,
Để sau nên thẹn cùng chàng bởi ai?
Vội chi liễu ép hoa nài,
Còn thân ắt lại đền bồi có khi."
Thấy lời đoan chính dễ nghe,
Chàng càng thêm nể thêm vì mười phân.
Bóng tàu vừa lạt vẻ sân.
Tin đâu đã đến cửa ngăn gọi vào.
Nàng thì vội trở buồng đào,
Sinh thì dạo bước sân đào vội ra.
Cửa sài vừa ngỏ then hoa,
Gia đồng vào gửi thư nhà mới sang.
Đem tin thúc phụ từ đường,
Bơ vơ lữ thấn tha hương đề huề.
Liêu Dương cách trở sơn khê,
Xuân đường kíp gọi Sinh về hộ tang.
Mảng tin xiết nỗi kinh hoàng,
Băng mình lẻn trước đài trang tự tình.
Gót đầu mọi nỗi đinh ninh,
Nỗi nhà tang tóc, nỗi mình xa xôi:
Sự đâu chưa kịp đôi hồi,
Duyên đâu chưa kịp một lời trao tơ,
Trăng thề còn đó trơ trơ,
Dám xa xôi mặt mà thưa thớt lòng.
Ngoài nghìn dặm, chốc ba đông,
Mối sầu khi gỡ cho xong còn chầy.
Gìn vàng giữ ngọc cho hay,
Cho đành lòng kẻ chân mây vẻ trời.”
Tai nghe ruột rối bời bời,
Nhẩn nha nàng mới giãi lời trước sau.
Ông tơ ghét bỏ chi nhau,
Chưa vui sum họp đã sầu pha phôi.
Cùng nhau trót đã nặng lời,
Dẫu thay mái tóc dám dời lòng tơ.
Quản bao tháng đợi năm chờ,
Nghĩ người ăn gió nằm mưa xót thầm.
Đã nguyền hai chữ đồng tâm
Trăm năm thề chẳng ôm cầm đợi ai.
Còn non, còn nước, còn dài,
Còn về còn nhớ đến người hôm nay!"
Dùng dằng chưa nỡ rời tay,
Vầng đông trông đã đứng ngay nóc nhà.
Ngại ngùng một bước một xa,
Một lời trân trọng châu sa mấy hàng.
Buộc yên quảy gánh vội vàng.
Mối sầu sẻ nửa, bước đàng chia hai.
Buồn nội phong cảnh quê người,
Đầu cành quyên nhặt, cuối trời nhạn thưa.
Não người cữ gió tuần mưa,
Một ngày nặng gánh tương tư một người
Nàng thì đứng tựa hiên tây,
Chín hồi vấn vít như vầy mối tơ.
Trông chừng khói ngất song thưa,
Hoa trôi giấc thắm, liễu xơ xác vàng.
Tần ngần dạo gót lầu trang,
Một đoàn mừng thọ ngoại hương mới về.
Hàn huyên chưa kịp dã dề,
Sai nha bỗng thấy bốn bề xôn xao.
Người nách thước, kẻ tay đao,
Đầu trâu mặt ngựa ào ào như lôi.
Già giang một lão một trai,
Một dây vô loại buộc hai thâm tình.
Đầy nhà vang tiếng ruồi xanh.
Rụng rời giọt liễu, tan tành cội mai.
Đồ tế nhuyễn, của riêng tây,
Sạch sành sanh quét cho đầy túi tham
Điều đâu bay buộc ai làm,
Này ai đan rập giật giàm bỗng dưng.
Hỏi ra sau mới biết rằng:
Phải tên xưng xuất tại thằng bán tơ.
Một nhà hoảng hốt ngẩn ngơ,
Tiếng oan dậy bảo, án ngờ dựng mây.
Hạ từ van vái trót ngày,
Điếc tai lân tuất, phũ tay tồi tàn.
Rường cao rút ngược dây oan,
Dẫu người đá cũng nát gan lọ người.
Mặt trông đau đớn rụng rời,
Oan này còn một kêu trời, nhưng xa.
Một ngày lạ thói sai nha,
Làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền.
Sao cho cốt nhục vẹn tuyền.
Trong khi ngộ biến tòng quyền biết sao?
Duyên hội ngộ, đức cù lao,
Chữ tình Chữ hiếu, bên nào nặng hơn?
Để lời thệ hải minh sơn,
Làm con trước phải đền ơn sinh thành.
Quyết tình nàng mới hạ tình:
Dẽ cho để thiếp bán mình chuộc cha!
Họ Chung có kẻ lại già,
Cũng trong nha dịch lại là từ tâm.
Thấy nàng hiếu trọng tình thâm,
Vì nàng nghĩ cũng thương thầm xót vay.
Tính bài lót đó luồn đây,
Có ba trăm lạng việc này mới xuôi.
Hãy về tạm phó giam ngoài,
Dặn nàng qui liệu trong đôi ba ngày.
Thương lòng con trẻ thơ nào,
Gặp cơn vạ gió tai bay bất kỳ!
Đau lòng tử biệt sinh ly,
Thân còn chẳng tiếc, tiếc gì đến duyên!
Hạt mưa sá nghĩ phận hèn,
Liệu đem tấc cỏ quyết đền ba xuân.
Sự lòng ngỏ với băng nhân,
Tin sương đồn đại xa gần xôn xao.
Gần miền có một mụ nào,
Đưa người viễn khách tìm vào vấn danh.
Hỏi tên, rằng: "Mã Giám sinh",
Hỏi quê, rằng: “Huyện Lâm Thanh cũng tắc”.
Quá niên trạc ngoại tư tuần,
Mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao.
Trước thầy sau tớ lao xao,
Như băng đưa mối rước vào lầu trang.
Ghế trên ngồi tót sẵn sàng,
Buồng trong mối đã giục nàng kíp ra.
Nỗi mình thêm tức nỗi nhà,
Thềm hoa một bước, lệ hoa mấy hàng.
Ngại ngùng dạn gió e sương,
Ngừng hoa bóng thẹn, trông gương mặt dày.
Mối càng vén tóc bắt tay,
Nét buồn như cúc, mình gầy như mai.
Đắn đo cân sắc cân tài,
Ép cung cầm nguyệt, thử bài quạt thơ.
Mặn nồng một vẻ một ưa.
Bằng lòng khách mới tuỳ cơ dặt dìu.
Rằng: "Mua ngọc đến Lam Kiều
Sính nghi vâng dạy bao nhiêu đấy chiềng?”
Mối rằng: "Đáng giá nghìn vàng,
Gấp nhà nhờ lượng người thương dám nài."
Cò kè bớt một thêm hai,
Giờ lâu ngã giá vâng ngoài bốn trăm.
Một lời thuyền đã êm giầm,
Hãy đưa canh thiếp trước cầm làm ghi.
Định thì nạp thái vu qui.
Tiền lưng đã có việc gì chẳng xong!
Một lời cậy với Chung công,
Khất từ tạm lĩnh Vương ông về nhà.
Thương tình con trẻ cha già,
Nhìn nàng ông đã máu sa ruột dầu.
Nuôi con những ước về sau,
Trao tơ phải lứa, gieo cầu đáng nơi.
Trời làm chi cực bấy trời,
Này ai vu thác cho người hợp tan!
“Phủ cân bao quản thân tàn,
Nỡ đày đoạ trẻ, càng oan thác già
Một lời sau trước cũng là,
Thôi thì mặt khuất chẳng thà lòng đau!"
Theo lời như chảy dòng châu,
Liều mình ông đã gieo đầu tường vôi.
Vội vàng kẻ giữ người coi,
Nhỏ to nàng lại tìm lời khuyên can:
“Vẻ chi một tấm hồng nhan,
Tóc tơ chưa chút đền ơn sinh thành.
Dâng thư đã thẹn nàng Oanh,
Lại thua ả Lý bán mình hay sao?
Xuân huyên tuổi hạc càng cao,
Một cây gánh vác biết bao nhiêu cành.
Lòng tơ dù chẳng dứt tình,
Gió mây âu hẳn tan tành nước non.
Thà rằng liều một thân con,
Hoa dù rã cánh là còn xanh cây.
Phận sao đành vậy cũng vầy,
Cầm như chẳng đậu những ngày còn xanh.
Cũng đừng tính quẩn toan quanh,
Tan nhà là một, thiệt mình là hai."
Phải lời ông cũng êm tai,
Nhìn nhau giọt ngắn giọt dài ngổn ngang.
Mái ngoài họ Mã vừa sang,
Tờ hoa đã ký, cân vàng mới trao.
Trăng già độc địa làm sao?
Cầm dây chẳng nghĩ buộc vào tự nhiên.
Trong tay đã sẵn đồng tiền,
Dầu lòng đổi trắng thay đen khó gì.
Họ Chung ra sức giúp vì,
Lễ tâm đã đặt, tụng kỳ cũng xong.
Việc nhà đã tạm thong dong,
Tinh kỳ giục giã đã mong độ về.
Một mình nàng ngọn đèn khuya,
Áo dầm giọt lệ, mây xe mái sầu.
Phận dầu, dầu vậy cũng dầu,
Chút lòng đeo đẳng bấy lâu một lời.
Công trình kể biết mấy mươi.
Vì ta khăng khít cho người dở dang.
Thề hoa chưa ráo chén vàng,
Lỗi thề thôi đã phũ phàng với hoa.
Trời Liêu non nước bao xa,
Nghĩ đâu rẽ cửa chia nhà tự tôi!
Biết bao duyên nợ thề bồi,
Kiếp này thôi thế thì thôi còn gì?
Tái sinh chưa dứt hương thề,
Làm thân trâu ngựa đền nghì trúc mai
Nợ tình chưa trả cho ai,
Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan!"
Nỗi riêng, riêng những bàn hoàn,
Dầu chong trắng đĩa, giọt tràn thấm khăn.
Thuý Vân chợt tỉnh giấc xuân,
Dưới đèn thì đến ân cần hỏi han.
Cơ trời dâu bể đa đoan,
Một nhà để chị riêng oan một mình.
Cớ chi ngồi nhẫn canh tàn
Nỗi riêng còn mắc với tình chi đây?
Rằng: “Lòng rộn rã thức đầy,
Tơ duyên còn vướng mối này chưa xong.
Hở môi ra cũng thẹn thùng,
Để lòng thì phụ tấm lòng với ai!
Cậy em, em có chịu lời,
Ngồi lên cho chị lạy rồi sẽ thưa.
Giữa đường đứt gánh tương tư,
Keo loan chắp nối tơ thừa mặc em.
Nhớ từ khi gặp chàng Kim,
Khi ngày quạt ước, khi đêm chén thề.
Sự đâu sóng gió bất kỳ,
Hiếu tình có lẽ hai bề vẹn hai.
Thì xuân em hãy còn dài,
Xót tình máu mủ, thay lời nước non.
Chị dù thịt nát xương mòn,
Ngậm cười chín suối hãy còn thơm lây.
Chiếc thoa với bức tờ mây,
Duyên này thì giữ, vật này của chung.
Dầu em nên vợ nên chồng,
Xót người mệnh bạc ắt lòng chẳng quên.
Mất người còn chút của tin,
Phím đàn với tấm gương nguyền ngày xưa.
Mai sau dù có bao giờ,
Đốt lò hương ấy, so tơ phím này.
Trông ra ngọn cỏ lá cây,
Thấy hiu hiu gió thì hay chị về.
Hồn còn mang nặng lời thề,
Nát thân bồ liễu, đền nghì trúc mai.
Dạ đài cách mặt khuất lời,
Rảy xin giọt lệ cho người thác oan.
Bây giờ trâm gãy gương tan,
Kể làm sao xiết muôn vàn ái ân.
Trăm nghìn gửi lại tình quân,
Mây tơ vắn vủi có ngần ấy thôi.
Phận sao phận bạc như vôi,
Đã đành nước chảy hoa trôi lỡ làng.
Ôi Kim lang! Hỡi Kim lang!
Thôi thôi thiếp đã phụ chàng từ đây!"
Cạn lời hồn dứt máu say,
Một hơi lặng ngất, đôi tay lạnh đồng.
Xuân huyên chợt tỉnh giấc nồng,
Một nhà vây lớp kẻ trong người ngoài.
Kẻ thang người thuốc bời bời,
Mới dầu thiên vựng, chưa phai giọt hồng.
Hỏi: "Sao ra sự lạ lùng?
Kiều càng nức nở mở không ra lời.
Nỗi nàng Vân mới rỉ tai,
Chiếc thoa đây với tờ bồi ở đây.
Này cha làm lỗi duyên mày
Thôi thì nỗi ấy sau này đã em.
Vì ai rụng cải rơi trâm,
Để con bèo nổi mây chìm vì ai?
Lời con dặn lại một hai,
Dẫu mòn bia đá dám sai tấc vàng!"
Lạy thôi nàng lại thưa chiềng:
Nhờ cha trả được nghĩa chàng cho xuôi.
Thứ chi thân phận tôi đòi,
Dẫu rằng xương trắng quê người quản đâu!"
Xiết bao kể nỗi tấm sầu,
Khắc canh đã giục nam lâu mấy hồi.
Kiệu hoa đâu đã đến ngoài,
Quản huyền đâu lại giục ngày sinh ly.
Đau lòng kẻ ở người đi,
Giọt rơi thấm đá, tơ chia rũ tằm.
Trời hôm mây kéo tối rầm,
Dàu dàu ngọn cỏ, đầm đầm cành sương.
Rước nàng về đến trú phường,
Bốn bề xuân khóa một nàng ở trong.
Ngập ngừng thẹn lục e hồng,
Nghĩ lòng lại xót xa lòng đòi phen.
Phẩm tiên rơi đến tay hèn,
Hoài công nắng giữ mưa gìn với ai!
Biết thân đến bước lạc loài,
Nhị đào đã bẻ cho người tình chung.
Vì ai ngăn đón gió đông.
Thiệt lòng khi ở, đau lòng khi đi.
Trùng phùng dù hoạ có khi,
Thân này thôi có ra gì mà mong.
Đã sinh ra số long đong,
Còn kíp lấy kiếp má hồng được sao?”
Trên yên sẵn có con dao,
Giấu gói nàng đã gói vào áo khăn.
Phòng khi nước đã đến chân,
Dao này thì liệu với thân sau này.
Đêm thu một khắc một chầy,
Bâng khuâng như tỉnh như say một mình.
Chẳng là gã Mã giám sinh,
Vẫn là một đứa phong tình đã quen.
Qua chơi lại gặp hồi đen,
Quen vùng lại kiếm ăn miền nguyệt hoa.
Lầu xanh có mụ Tú bà,
Làng chơi đã trở về già hết duyên.
Tình cờ chẳng hẹn mà nên,
Mạt cưa mướp đắng đôi bên một phường.
Chung lưng mở một ngôi hàng,
Quanh năm buôn phấn bán hương đã lề.
Dạo tìm khắp chợ thì quê,
Giả danh hầu hạ, dạy nghề ăn chơi.
Rủi may âu cũng sự trời,
Đoạn trường lại lộn mặt người vô duyên.
Xót nàng chút phận thuyền quyên,
Cành hoa đem bán vào thuyền lái buôn.
Mẹo lừa đã mắc vào khuôn,
Sính nghi rẻ giá, nghinh hôn sẵn ngày.
Mừng thầm: "Cờ đã đến tay,
Càng nhìn vẻ ngọc, càng say khúc vàng.
Đã nên quốc sắc thiên hương,
Một cười này hẳn nghìn vàng chẳng ngoa!
Về đây từ trước bẻ hoa,
Vương tôn quý khách ắt là đua nhau.
Hẳn ba trăm lạng kém đâu,
Cũng đà vừa vốn còn sau thì lời.
Miếng ngon kề đến tận nơi,
Vốn nhà cũng tiếc, của trời cũng tham.
Đào tiên đã bén tay phàm,
Thì vin cành quít cho cam sự đời.
Dưới trần mấy mặt làng chơi,
Chơi hoa đã dễ mấy người biết hoa!
Nước vỏ lựu, máu mào gà,
Mượn màu chiêu tập lại là còn nguyên.
Mập mờ đánh lận con đen,
Bao nhiêu cũng bấy nhiêu tiền mất chi?
Mụ già hoặc có điều gì,
Liều công mất một buổi quì mà thôi.
Đến đây đường sá xa xôi,
Mà ta bất động nữa người sinh nghi."
Tiếc thay một đoá trà mi,
Con ong đã mở đường đi lối về.
Một cơn mưa gió nặng nề,
Thương gì đến ngọc, tiếc gì đến hương.
Tiệc xuân một giấc mơ màng,
Đuốc hoa để đó mặc nàng nằm trơ.
Nỗi [quãng] tầm tã tuôn mưa,
Phần ngẫm nỗi khách, phần lo nỗi mình.
Tuồng chi là giống hôi tanh,
Thân nghìn vàng để cái danh má hồng.
Thôi còn chi nữa mà mong,
Đời người thôi thế là xong một đời."
Giận duyên tủi phận bời bời,
Cầm dao nàng đã toan bài quyên sinh.
Nghĩ đi nghĩ lại một mình,
Một mình thì chớ, hai tình thì sao?
Sau dầu sinh sự thế nào,
Truy nguyên chẳng kẻo luỵ vào song thân.
Nỗi mình âu cũng giãn dần,
Kíp chầy thôi cũng một lần mà thôi!"
Những là đo đắn ngược xuôi,
Tiếng gà nghe đã gáy thôi mé tường.
Lầu mai vừa rúc còi sương,
Mã sinh giục rạo vội vàng ra đi.
Đoạn trường thay lúc phân kỳ,
Vó câu khấp khểnh, bánh xe gập ghềnh.
Bề ngoài mười dặm trường đình,
Vương Ông mở tiệc tiễn hành đưa theo.
Ngoài thì chủ khách dập dìu,
Một nhà huyên với một Kiều ở trong.
Nhìn càng lã chã giọt hồng,
Rỉ tai nàng mới giãi lòng thấp cao.
Hổ sinh ra phận thơ đào,
Công cha nghĩa mẹ kiếp nào trả xong?
Lỡ làng nước đục bụi trong,
Trăm năm để một tấm lòng từ đây.
Xem gương trong bấy nhiêu ngày,
Thân con chẳng kẻo mắc tay bợm già.
Khi về bỏ vắng trong nhà,
Khi vào dồi dắng, khi ra vội vàng.
Khi ăn, khi nói lỡ làng,
Khi thầy, khi tớ xem thường xem khinh.
Khác màu kẻ quý người thanh,
Ngẫm ra cho kỹ như hình con buôn.
Thôi con còn nói chi con,
Sống nhờ đất khách, thác chôn quê người."
Vương bà nghe bấy nhiêu lời,
Tiếng oan đã muốn vạch trời kêu lên.
Vài tuần chưa cạn chén khuyên,
Mái ngoài nghỉ đã giục liền ruổi xe.
Xót con lòng nặng chề chề,
Trước yên ông đã nằn nì thấp cao:
“xót thân liễu yếu thơ đào,
Rấp nhơ đến đỗi dấn vào tôi ngươi.
Từ đây góc bể bên trời,
Nắng mưa thui thủi quê người một thân.
Nghìn tầm nhờ bóng tùng quân,
Tuyết sương che chở cho thân cát đằng."
[Cạn] lời khách mới thưa rằng:
Buộc chân thôi cũng xích thằng nhiệm trao.
Mai sau dầu dến thế nào,
Kìa gương nhật nguyệt, nọ dao quỉ thần.
Đùng đùng gió giục mây tần,
Một xe trong cõi hồng trần như bay,
Trông vời gạt lệ phân tay,
Góc trời thăm thẳm, ngày ngày đăm đăm.
Nàng thì cõi khách xa xăm,
Bạc phau cầu giá, đen rầm ngàn [giục].
Vi lau san sát hơi may,
Một trời thu để riêng ai một người.
Dặm khuya ngất tạnh mù khơi,
Thấy trăng mà thẹn những lời non sông.
Lầu thu từng biếc chen hồng,
Nghe chim như nhắc tấm lòng thần hôn.
Những là lạ nước lạ non,
Lâm Truy vừa một tháng tròn đến nơi.
Xe châu dừng bánh cửa ngoài,
Rèm trong đã thấy một người bước ra.
Thoắt trông nhờn nhợt màu da,
Ăn gì cao lớn đẫy đà làm sao?
Trước xe lôi lả han chào,
Vâng lời nàng mới bước vào tận nơi.
Bên thì mấy ả mày ngài,
Bên thì ngồi bốn năm người làng chơi.
Giữa thì hương lửa hẳn hoi,
Trên treo một tượng trắng đôi lông mày.
Lầu xanh quen lối xưa nay,
Nghề này thì lấy ông này tiên sư,
Hương hôm hoa sớm phụng thờ,
Cô nào xấu vía cho thưa mối hàng,
Cổi xiêm lột áo chán chường,
Trước thần sẽ nguyện mảnh hương lầm rầm.
Đổi hoa lót xuống chiếu nằm,
Bướm ong bay lại ầm ầm tứ vi.
Kiều còn ngơ ngẩn biết gì,
Cứ lời lạy xuống mụ thì khấn ngay:
Cửa hàng buôn bán cho may,
Đêm đêm Hàn thực, ngày ngày Nguyên tiêu.
Muôn nghìn người thấy cũng yêu,
Xôn xao anh yến, dập dìu trúc mai.
Tin nhạn vẩn, lá thơ bài,
Đưa người cửa trước, rước người cửa sau!"
Lạ tai nghe chửa biết đâu,
Xem tình ra cũng những màu dở dang.
Lễ xong hương hoả gia đường,
Tú bà vắt nóc lên giường ngồi ngay.
Dạy rằng: "Con lạy mẹ đây,
Lạy rồi thì lạy cậu mày ngộ kia”
Nàng rằng: "Phải bước lưu ly,
Phận hèn vâng đã cam bề tiểu tinh.
Điều đâu lấy yến làm anh,
Ngây thơ chẳng biết là danh phận gì?
Đủ điều nạp thái vu qui,
Đã khi suồng sã, lại khi đứng ngồi.
Giờ ra thay bậc đổi ngôi,
Dám hô gửi lại một lời cho minh.”
Mụ nghe nàng nói hay tình,
Bấy giờ mới nổi tam bành mụ lên.
Này này sự đã quả nhiên,
Thôi đà cướp sống chồng min đi rồi!”
Bảo rằng: "Đi dạo lấy người,
Đem về rước khách kiếm lời mà ăn.
Tuồng vô nghĩa, ở bất nhân,
Buồn mình trước đã tần mần thử chơi.
Màu hồ đã mất đi rồi,
Thôi thôi vốn liếng đi đời nhà ma!"
Con kia đã bán cho ta,
Nhập gia phải cứ phép nhà tao đây.
Lão kia có giở bài bây,
Chẳng văng vào mặt mà mày lại nghe!
Cớ sao chịu tốt một bề,
Gái tơ mà đã ngứa nghề sớm sao!
Phải làm cho biết phép tao!"
Giật bì tiên rắp sấn vào ra tay.
Nàng rằng: "Trời thẳm đất dày,
Thân này đã bỏ những ngày ra đi.
Thôi thì thôi có tiếc gì!"
Sẵn dao tay áo tức thì giở ra.
Sợ gan nát ngọc liều hoa,
Mụ còn trông mặt, nàng đà quá tay.
Thương ôi, tài sắc mực này,
Một dao oan nghiệt dứt dây phong trần.
Nỗi oan phá lở xa gần,
Trong nhà người chật một lần như nêm.
Nàng thì bằn bặt giấc tiên,
Mụ thì mồn một mặt nhìn hồn bay.
Vực nàng vào chốn hiên tây,
Cắt người coi sóc, liền thầy thuốc thang.
Nào hay chưa hết trần duyên,
Trong mây thôi đã đứng bên một nàng.
Rỉ rằng: "Nhân quả dở dang,
Đã toan trốn nợ đoạn tràng được sao?
Số còn nặng nghiệp má đào,
Người dù muốn quyết, trời nào đã cho!
Hãy xin hết kiếp liễu bồ,
Sông Tiền Đường sẽ hẹn hò về sau."
Thuốc thang suốt một ngày thâu,
Giấc mê nghe đã dàu dàu vừa tan.
Tú bà chực sẵn bên màn,
Gieo lời khuyên giải miên man gỡ dần.
Một người dễ có mấy thân.
Hoa xuân đăng nhuỵ, ngày xuân còn dài.
Cũng là lỡ một lầm hai,
Đá vàng sao nỡ ép nài mây mưa.
Lỡ chân trót đã vào đây,
Khoá phòng xuân để hành ngày đào non.
Người còn thì của hãy còn,
Tìm nơi xứng đáng là con cái nhà.
Làm chi tội báo oan gia,
Thiệt mình mà hại đến ta hay gì?"
Kề tai mấy nỗi nằn nì,
Nàng nghe dường cũng thị phi rạch ròi.
Vả trong thần mộng mấy lời,
Túc nhân thì cũng có trời ở trong.
Kiếp này nợ trả chưa xong,
Làm chi thì cũng một chồng kiếp sau.
Lặng nghe thẩm [nẩm] gót đầu,
Thưa rằng: "Ai có muốn đâu thế này.
Được như lời thế là may,
Hẳn rằng mai có như rày cho chăng.
Sợ khi ong bướm đãi đằng,
Đến điều sống đục sao bằng thác trong."
Mụ rằng: "Con hãy thong dong,
Phải điều lòng lại dối lòng mà chơi!
Mai sau ở chẳng như lời,
Trên đầu có bóng mặt trời rạng soi."
Thấy lời quyết đoán hẳn hoi,
Đành lòng nàng cũng sẽ nguôi nguôi dần.
Trước sau Ngưng Bích khoá xuân,
Vết non xa, tấm trăng gần ở chung.
Bốn bề bát ngát xa trông,
Cát vàng cồn nọ, bụi hồng dặm kia.
Bẽ bàng mây sớm đèn khuya,
Nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng.
Tưởng người dưới nguyệt chén đồng,
Tin sương luống hãy rày trông mai chờ.
Bên trời góc bể bơ vơ,
Tấm son gột rửa bao giờ cho phai.
Xót người tựa cửa hôm mai,
Quạt nồng đắp lạnh những ai đó giờ?
Bồng Lai cách mấy nắng mưa,
Có khi gốc tử đã vừa người ôm.
Buồn trông cửa bể gần hôm,
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa.
Buồn trông ngọn nước mới sa,
Hoa trôi man mác biết là về đâu?
Buồn trông nội cỏ dàu dàu,
Chân mây mặt đất một màu xanh xanh.
Buồn trông gió cuốn mặt duềnh,
OM thòm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi.
Chung quanh những nước non người,
Đau lòng lưu lạc nên vài bốn câu.
Ngậm ngùi rủ bức rèm châu,
Cách lầu nghe có tiếng đâu hoạ vần.
Một chàng vừa trạc thanh xuân,
Hình dung chải chuốt, áo khăn dịu dàng.
Nghĩ rằng cũng mạch thư hương,
Hỏi ra mới biết rằng chàng Sở khanh.
Bóng nga thấp thoáng dưới mành,
Trông chàng, nàng cũng ra tình đeo đai.
Than ôi! Sắc nước hương trời,
Tiếc cho đâu bỗng lạc loài đến đây?
Giá đành trong nguyệt trên mây,
Hoa sao hoa khéo dã dày mấy hoa?
Nhớ gan riêng giận trời già,
Lòng này ai tỏ cho ta hỡi lòng!
Thuyền quyên ví biết anh hùng,
Ra tay tháo cũi sổ lồng như chơi!"
Song thu đã khép cánh ngoài,
Tai còn đồng vọng mấy lời sắt đanh.
Nghĩ người thôi lại nghĩ mình,
Cám lòng chua xót, lạt tình như vi.
Những là lần lữa nắng mưa,
Kiếp phong trần biết bao giờ là thôi?
Đánh liều nhắn một hai lời,
Nhờ tay tế độ vớt người trầm luân.
Mảnh tiên kể hết xa gần,
Nỗi nhà báo đáp, nỗi thân lạc loài.
Tan sương vừa rạng ngày mai,
Tiện hồng nàng mới nhắn lời gửi sang.
Trời tây lãng đãng bóng vàng,
Phục thư đã thấy tin chàng đến nơi.
Mở xem một bức tiên mai,
Rành rành tích việt có hai chữ đề.
Lấy trong ý tứ mà suy:
Ngày hai mươi mốt, tuất thì phải chăng?
Chim hôm thoi thót về rừng,
Giá trà độ đã ngậm gương nửa mành.
Tường đông lay động bóng cành,
Đẩy song đã thấy Sở khanh lẻn vào.
Sượng sùng đánh dạn ra chào,
Lạy thôi nàng mới rỉ trao ân cần.
Rằng: “Tôi bèo bọt xót thân,
Lạc đàng mang lấy nợ nần yến anh.
Dám nhờ cốt nhục tử sinh,
Còn nhiều kết cỏ ngậm đà về sau.”
Lặng ngồi xẩm tiếng gật đầu:
“Ta đây phải mượn ai đâu mà rằng!
Nàng đà biết đến ta chăng,
Nỗi trầm luân lâu cho bằng mới thôi!”
Nàng rằng: "Muôn sự ơn người,
Thế nào xin quyết một bài cho xong."
Rằng: "Ta có ngựa truy phong,
Có tên dưới trướng vốn dòng kiện nhi.
Thừa cơ lẻn bước ra đi,
Ba mươi sáu chước, chước gì lại hơn.
Dù khi gió kép mưa đơn,
Có ta đây cũng chẳng cơn cớ gì!"
Nghe lời nàng đã sinh nghi.
Song đà quá đến quản gì được thân.
Cũng liều nhắm mắt đưa chân,
Mà xem con tạo xoay vần đến đâu!
Cùng nhau lẻn bước dưới lầu,
Song song ngựa trước ngựa sau một đoàn.
Đêm thu khắc lậu canh tàn,
Gió cây trút lá, trăng ngàn ngậm gương.
Lối mòn cỏ lợt màu sương,
Lòng quê đi một bước đường một đau.
Tiếng gà xao xác gáy mau,
Tiếng người đâu đã mé sau dậy dàng.
Nàng càng thổn thức gan vàng,
Sở khanh đã rẽ dây cương lối nào!
Một mình khôn biết làm sao,
Dặm rừng bước thấp bước cao hãi hùng.
Hoá nhi thật có nỡ lòng,
Làm chi dày [?] vò hồng lắm nau!
Một đoàn đổ đến trước sau,
Vuốt đâu dưới đất, cánh đâu trên trời.
Tú bà tốc thẳng đến ngay,
Hằm hằm áp điệu một hơi lại nhà.
Hưng hành chẳng hỏi chẳng tra,
Đang tay vùi liễu giập hoa tơi bời.
Thịt da ai cũng là người,
Lòng nào hồng rụng thắm rời chẳng đau.
Hết lời thú phục khẩn cầu,
Uốn lưng núi đổ, cất đầu máu sa.
Rằng: "Tôi chút phận đàn bà,
Nước non lìa cửa lìa nhà đến đây.
Bây giờ sống chết ở tay,
Thân này đã đến thế này thì thôi!
Nhưng tôi có sá chi tôi.
Phận tôi đành vậy, vốn người để đâu?
Thân lươn bao quản lấm đầu,
Xót lòng trinh bạch từ lâu đến giờ”
Được lời mụ mới tuỳ cơ,
Bắt người bảo lãnh làm tờ cung chiêu.
Bày vai có ả Mã Kiều,
Xót nàng ra mới đánh liều chịu đoan.
Mụ càng kể nhặt kể khoan,
Gạn gùng đến mực nồng nàn mới tha,
Vực nàng vào nghỉ trong nhà,
Mã Kiều lại hở ý ra dặn lời:
Thôi đà mắc lận thì thôi!
Đi đâu chẳng biết con người Sở Khanh?
Tự tình nổi tiếng lầu xanh,
Một tay chôn biết mấy cành phù dung!
Đà đao lập sẵn chước dùng,
Lạ gì một cốt một đồng xưa nay.
Có ba trăm lạng trao tay,
Không dưng chi có người này nọ kia!
Rồi ra trở mặt tức thì,
Bớt lời kêu chớ lây chi mà đời.”
Nàng rằng: "Thề thốt nặng lời,
Có đâu mà lại là người hiểm sâu!”
Còn đương suy trước nghĩ sau,
Mặt mo đã thấy ở đâu dẫn vào.
Sở Khanh lên tiếng rêu câm,
“Độ nghe nàng có con nào ở đây?
Phao cho quyến gió rủ mây,
Hãy xem có biết mặt này là ai?"
Nàng rằng: "Thôi thế thì thôi,
Rằng không thì cũng vâng lời rằng không!"
Sở Khanh thét mắng đùng đùng,
Bước vào vừa rắp thị hùng ra tay.
Nàng rằng: "Trời nhé có hay!
Quyến anh rủ yến sự này tại ai?
Đem người dảy xuống giếng thơi.
Nói rồi rồi lại ăn lời được ngay!
Còn tiên Tích Việt ở tay,
Rõ ràng mặt ấy mặt này chứ ai?"
Lời ngay đông mặt trong ngoài,
Kẻ chê bất nghĩa, người cười vô lương.
Phụ tình án đã rõ ràng,
Chờ xong nghỉ mới kiếm đường tháo lui.
Buồng riêng, riêng những sụt sùi,
Nghĩ thân mà lại ngậm ngùi cho thân.
Tiếc thay trong giá trắng ngần,
Đến phong trần, cũng phong trần như ai!
Tẻ vui cũng một kiếp người,
Hồng nhan phải giống ở đời mãi ru?
Kiếp xưa đã vụng đường tu,
Kiếp này chẳng kẻo đền bù mới xuôi.
Dẫu sao bình đã vỡ rơi,
Lấy thân mà trả nợ đời cho xong!"
Vừa tuần nguyệt rạng gương trong,
Tú bà ghé lại thong dong dặn dò:
Nghề chơi cũng lắm công phu,
Làng chơi ta phải biết cho đủ điều."
Nàng rằng: “mây gió dập dìu,
Liều thân thì cũng phải liều thế thôi!"
Mụ rằng: "Ai cũng như ai,
Người ta ai mất tiền hoài đến đây?
Ở trong còn lắm điều hay,
Nỗi đêm khép mở, nỗi ngày riêng chung.
Này con thuộc lấy làm lòng,
Vành ngoài bảy chữ, vành trong tám nghề.
Chơi cho liễu chán hoa chê,
Cho lăn lóc đá, cho mê mẫn đời.
Khi khoé yểu, lúc nét ngài,
Khi ngâm ngợi nguyệt, khi cười răn hoa.
Đều là nghề nghiệp trong nhà,
Đủ ngần ấy nết mới là người soi."
Gót đầu vâng dạy mấy lời,
Dường chau nét nguyệt, dường phai vẻ hồng.
Những nghe nói, đã thẹn thùng,
Nước đời lắm nỗi lạ lùng khắt khe!
Tủi mình cửa các buồng khuê,
Vỡ lòng học lấy những nghề nghiệp hay!
Khéo là mặt dạn mày dày,
Kiếp người đã đến thế này thì thôi!
Thương thay thân phận lạc loài,
Dẫu sao cũng ở tay người biết sao?
Lầu xanh mới rủ trướng đào,
Càng treo giá ngọc, càng cao phẩm người.
Biết bao bướm lệ ong lơi,
Cuộc say đầy tháng, trận cười trót đêm.
Dập dìu lá gió cành chim,
Sớm đưa Tống Ngọc, tối tìm Tràng Khanh.
Khi tỉnh rượu, lúc tàn canh,
Giật mình, mình lại thương mình xót xa.
Khi sao phong gấm rủ là,
Giờ sao tan tác như hoa giữa đường?
Mặt sao dày gió dạn sương,
Thân sao bướm chán ong tinh bấy thân?
Mặc người mưa Sở mây Tần,
Những mình nào biết có xuân là gì!
Đòi phen gió tựa hoa kề,
Nửa rèm mây ngỏ, bốn mùa trăng thâu.
Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu,
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.
Đòi phen nét vẽ câu thơ,
Cung cầm trong nguyệt, nước cờ dưới lễ.
Vui là vui gượng kẻo là,
Ai tri âm đó mặn mà với ai?
Thờ ơ gió trúc mưa mai,
Ngẩn ngơ trăm nỗi, giùi mài một thân.
Ôm lòng đòi đoạn xa gần,
Chẳng vò mà rối, chẳng dần mà đau!
Nhớ ơn chín chữ cao sâu,
Một ngày một ngả bóng dâu tà tà.
Dặm ngàn nước thẳm non xa,
Nghĩ đâu thân phận con ra thế này!
Sân hoè đôi chút thơ ngây,
Trân cam ai kẻ đỡ thay một mình?
Nhớ lời nguyện ước ba sinh,
Xa xôi ai có biết tình chăng ai?
Khi về hỏi liễu Chương Đài,
Cành xuân đã bẻ cho người chuyên tay!
Tình sâu mong trả nghĩa dày,
Hoa kia đã chắp cây này cho chưa?
Mối tình đòi đoạn vò tơ,
Giấc hương quan luống lần mơ canh dài.
Song sa vò võ phương trời,
Nay hoàng hôn đã lại mai hôn hoàng.
Lần lần thỏ bạc ác vàng,
Xót người trong hội đoạn tràng đòi cơn!
Đã cho lấy chữ hồng nhan,
Làm cho, cho hại, cho tàn, cho cân!
Đã đày vào kiếp phong trần,
Sao cho sỉ nhục một lần mới thôi!
Khách du bỗng có một người,
Kỳ Tâm họ Thúc, cũng dòng thư hương.
Vốn người huyện Tích châu Thường,
Theo nghiêm đường mở ngôi hàng Lâm Truy.
Hoa khôi mộ tiếng Kiều nhi,
Thiếp hồng tìm đến hương khuê gửi vào.
Trướng tô giáp mặt hoa đào,
Vẻ nào chẳng mặn, nét nào chẳng ưa?
Hải đường mơn mởn cành tơ,
Ngày xuân càng gió, càng mưa, càng nồng.
Nguyệt hoa, hoa nguyệt não nùng,
Đêm xuân ai dễ cầm lòng được chăng?
Lạ gì thanh khí lẽ hằng,
Một dây một buộc ai giằng cho ra?
Sớm đào tối mận lân la,
Trước còn trăng gió, sau ra đá vàng.
Dịp đâu may mắn lạ dường,
Lại vừa gặp khoảng xuân đường lại quê.
Sinh càng một tỉnh, mười mê,
Ngày xuân lắm lúc đi về với xuân.
Khi gió gác, khi trăng sân,
Bầu tiên rót rượu, câu thần nối thơ.
Khi hương sớm, khi mây trưa,
Bàn trà điểm nước, đường tơ hoạ đàn.
Miệt mài trong cuộc truy hoan,
Càng quen thuộc nết, càng dan díu tình.
Lạ cho cái sóng khuynh thành,
Làm cho đổ quán xiêu đình như chơi!
Thúc sinh quen nết bốc rời,
Trăm nghìn đổ một trận cười như không.
Mụ càng tô lục chuốt hồng,
Máu tham hễ thấy hơi đồng thì mê,
Dưới trăng quyên đã gọi hè,
Đầu tường lửa lựu lập loè đâm bông.
Buồng the phải buổi thong dong,
Thang lan rủ bức trướng hồng tẩm hoa.
Rõ màu trong ngọc trắng ngà,
Dày dày sẵn đúc một toà thiên nhiên.
Sinh càng tỏ nét càng khen,
Tạ tình tay thảo một thiên luật Đường.
Nàng càng: “Vâng biết lòng chàng,
Lời lời châu nguyệt, hàng hàng gấm thêu.
Hay hèn lẽ cũng nối điêu,
Nỗi quê nghĩ một hai điều ngang ngang.
Lòng còn gửi áng mây vàng,
Hoạ vần xin hãy chịu chàng hôm nay."
Rằng: “Sao có lạ lùng thay!
Cành kia chẳng phải cội này mà ra?"
Nàng càng tủi xót thu ba,
Đoạn trường lúc ấy giở mà buồn tênh.
“khác như hoa đã lìa cành,
Chàng như con bướm liệng vành mà chơi.
Chúa xuân đành đã có nơi,
Ngắn ngày thôi chớ dài lời làm chi!
Sinh rằng: "Từ thuở tương tri,
Tấm riêng, riêng những nặng vì nước non.
Trăm năm tính cuộc vuông tròn,
Phải dò cho đến ngọn nguồn lạch sông."
Rằng rằng: “Muôn đội ơn lòng,
Chút e bên thú bên tòng dễ đâu.
Bình khang nấn ná bấy lâu,
Yêu hoa, yêu được một màu điểm trang.
Rồi ra lở phấn phai hương,
Lòng kia giữ được thường thường là chăng?
Vả trong thềm quế cung trăng,
Chủ trương đành đã chị Thường ở trong.
Bấy giờ khăng khít dải đồng,
Thêm người, người cũng chia lòng riêng tây.
Vẻ chi chút phận bèo mây,
Làm cho bể ái khi đầy khi vơi.
Trăm điều ngang ngửa vì tôi,
Thân sau ai chịu tội trời ấy cho?
Như chàng có vững tay co,
Mười phần cũng đắp điếm cho một vài.
Thế trong dù lớn hơn ngoài,
Trước hàm sư tử gửi người đằng la.
Cúi đầu luồn xuống mái nhà,
Giấm chua lại tội bằng ba lửa nồng!
Ở trên còn có nhà thung,
Lòng trên trông xuống biết lòng có thương?
Sá chi liễu ngõ hoa tường,
Lầu xanh lại bỏ ra phường lầu xanh!
Lại càng dơ dáng dại hình,
Đành thân phận thiếp, nghĩ danh giá chàng.
Thương sao cho vẹn thì thương,
Tính sao cho trọn mọi đường thì vâng."
Sinh rằng: "Hay nói đè chừng,
Lòng đây lòng đấy chưa từng hay sao?
Đường dài chớ ngại Ngô Lào,
Trăm điều hãy cứ trông vào một ta.
Đã gần chi có điều xa,
Đá vàng cũng quyết, phong ba cũng liều!”
Cùng nhau căn vặn đến điều,
Chỉ non thề bể nặng gieo đến lời.
Nỉ non đêm ngắn tình dài,
Ngoài hiên thỏ đã non đoài ngậm gương.
Mượn điều trúc viện thừa lương,
Liền về hãy tạm giấu nàng một nơi.
Chiến hoà sắp sẵn hai bài,
Cậy tay thầy thợ, mượn người dò la.
Bắn tin đến mặt Tú bà,
Thua cơ, mụ cũng cầu hoà, dám sao!
Rõ ràng của dẫn tay trao,
Hoàn nguyên một thiếp thân vào cửa công.
Công tư đôi lẽ đều xong,
Gót tiên phút đã thoát vòng trần ai.
Một nhà sum họp trúc mai,
Càng sâu nghĩa bể, càng dài tình sông.
Hương càng đượm, lửa càng nồng;
Càng sôi vẻ ngọc, càng lồng màu sen.
Nửa năm hơi tiếng vừa quen,
Sân ngô cành biếc đã chen lá vàng.
Giậu thu mới nảy giò sương,
Gối yên đã thấy xuân đường đến nơi.
Phong lôi nổi trận bời bời,
Nặng lòng e ấp, tính bài phân chia.
Quyết ngay biện tự một bề,
Dạy cho má phấn lại về lầu xanh!
Thấy lời nghiêm huấn rành rành,
Đánh liều, sinh mới lấy tình nài kêu.
Rằng: "Con biết tội đã nhiều,
Dẫu rằng sấm sét búa rìu cũng cam.
Trót vì tay đã nhúng chàm,
Dại rồi còn biết khôn làm sao đây!
Cùng nhau vả tiếng một ngày,
Ôm cầm ai nỡ dứt dây cho đành.
Lượng trên quyết chẳng thương tình,
Bạc đen thôi có tiếc mình làm chi!"
Thấy lời vàng đá tri tri,
Sốt gan ông mới cáo tì cửa công.
Đất bằng nổi sóng đùng đùng,
Phủ đường sai lá phiếu hồng thôi tra.
Cùng nhau theo gót sai nha,
Song song vào trước sân hoa lạy quì.
Trông lên mặt sắt đen tại,
Lập nghiêm trước hãy ra uy nặng lời:
Gã kia dại nết chơi bời,
Mà con người thế là người đong đưa!
Tuồng chi hoa thải hương thừa,
Mượn màu son phấn đánh lừa con đen!
Suy trong tình trạng nguyên đơn,
Bề nào thì cũng chưa yên bề nào.
Phép công chiếu án luận vào,
Có hai đường ấy, muốn sao mặc mình:
Một là cứ phép gia hình,
Một là lại cứ lầu xanh phó về!"
Nàng rằng: "Đã quyết một bề,
Nhện này vương lấy tơ kia mấy lần!
Đục trong thân cũng là thân,
Yếu thơ vâng chịu trước sân lôi đình."
Dạy rằng: "Cứ phép gia hình!"
Ba cây chập lại một cành mẫu đơn.
Phận đành chi dám kêu oan,
Đào hoen quẹn má, liễu tan tác mày.
Một sân lầm cát đã đầy,
Gương lờ nước thuỷ, mai gầy vóc sương.
Nghĩ tình chàng Thúc mà thương,
Nẻo xa trông thấy lòng càng xót xa.
Khóc rằng: "Oan khốc vì ta,
Có nghe mình trước, chớ đà lệ sau.
Cạn lòng sinh mới nghĩ sâu,
Để ai trăng tủi hoa sầu vì ai?"
Phủ đường nghe thoảng vào tai,
Động lòng lại gạn đến lời riêng dậu.
Sụt sùi, chàng mới thưa ngay,
Đầu đuôi kể sự ngày ngày cầu thân.
Nàng đà tính hết xa gần.
Từ xưa nàng đã biết thân có rày!
Tại tôi xứng lấy một tay,
Để nàng cho đến nỗi này vì tôi."
Nghe lời nói cũng thương lời,
Dẹp uy mới dạy mở bài giải vi.
Rằng: "Như hẳn có thế thì,
Trăng hoa song cũng thị phi biết điều!"
Sinh rằng: "Chút phận bọt bèo,
Theo đòi cũng vả ít nhiều bút nghiên.”
Cười rằng: "Đã thế thì nên!
Mộc già hãy thử một thiên trình nghề."
Nàng vâng cất bút tay đề,
Tiên hoa trình trước án phê, xem tường.
Khen rằng: “Giá lợt Thịnh Đường,
Tài này sắc ấy nghìn vàng chưa cân!
Thực là tài tử giai nhân,
Châu Trần, con có Châu Trần nào hơn!
Thôi đừng rước dữ, cưu hờn,
Làm chi lỡ nhịp cho đờn ngang cung.
Đã đưa đến trước cửa công,
Ngoài thì là lý, song trong là tình.
Dâu con trong đạo gia đình,
Thôi thì dẹp nỗi bất bình là xong!"
Kíp truyền sắm sửa lễ công,
Kiệu hoa cất gió, đuốc hồng ruỗi sao.
Bày hàng cổ vũ xôn xao,
Song song đưa tới trướng đào sánh đôi.
Thương vì hạnh, trọng vì tài.
Thúc ông thôi cũng dẹp lời phong ba.
Huệ hương sực nức một nhà,
Từng cay đắng, lại mặn mà hơn xưa.
Mảng vui rượu sớm cờ trưa,
Đào đà phai thắm, sen vừa nảy xanh.
Trướng hồ vắng vẻ đêm thanh,
E tình nàng mới bày tình riêng chung.
Phận bồ từ vẹn chữ tòng,
Đổi thay nhạn cá đã cùng đầy niên.
Tin nhà ngày một vắng tin,
Mặn tình cát luỹ, nhạt tình tao khang.
Nghĩ ra thật cũng nên dường,
Tăm hơi ai dễ giữ giàng cho ta?
Trộm nghe kẻ lớn trong nhà,
Ở trong khuôn phép, nói ra mối giường.
E hay những dạ phi thường,
Dễ dò rốn bể khôn lường đáy sông.
Mà ta suốt một năm ròng,
Thế nào cũng chẳng dấu xong được nào.
Bấy chầy chưa tỏ tiêu hao,
Hoặc là trong có làm sao chăng là?
Xin chàng liệu kíp lại nhà,
Trước là đẹp ý, sau ta biết tình.
Đêm ngày giữ mực giấu quanh,
Rày lần mai lữa như hình chưa thông!"
Nghe lời khuyên nhủ thong dong,
Định lòng Sinh mới quyết tình hồi trang.
Rạng ra gửi đến xuân đài,
Thúc ông cũng vội giục chàng ninh gia.
Tiễn đưa một chén quan hà,
Xuân đình thoắt đã dọn ra cao đình.
Sông Tần một dải xanh xanh,
Loi thoi bờ liễu mấy cành Dương quan.
Cầm tay dài ngắn thở than,
Chia phôi ngừng chén, hợp tan nghẹn lời.
Nàng rằng: "Non nước xa khơi,
Sao cho trong ấm thì ngoài mới êm.
Dễ loà yếm thắm trôn kim,
Làm chi bưng mắt bắt chim khó lòng.
Đôi ta chút nghĩa đèo bòng,
Đến nhà trước liệu nói sòng cho minh.
Dù khi mưa gió bất tình,
Lớn ra uy lớn, tôi đành phận tôi.
Hơn điều giấu ngược giấu xuôi,
Lại mang những việc tày trời đến sau.
Thương nhau xin nhớ lời nhau,
Năm chầy cũng chẳng đi đâu mà chầy!
Chén đưa nhớ bữa hôm nay,
Chén mừng xin đợi đêm này năm sau!”
Người lên ngựa, kẻ chia bào,
Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san.
Dặm vương bụi cuốn chinh an,
Trông người đã khuất mấy ngàn dâu xanh.
Người về chiếc bóng năm canh,
Kẻ đi muôn dặm một mình xa xôi.
Vầng trăng ai xẻ làm đôi,
Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm dài.
Kể chi những nỗi dọc đường.
Buồng trong, này nỗi chủ trương ở nhà.
Vốn dòng họ Hoạn danh gia,
Con quan Lại bộ tên là Hoạn thư.
Duyên Đằng thuận nẻo gió đưa,
Cùng chàng kết tóc xe tơ những ngày.
Ở ăn thì nết cũng hay,
Nói điều dàm buộc thì tay cũng già.
Từ nghe vườn mới thêm hoa,
Miệng người đã lắm, tin nhà thì không.
Lửa tâm càng dập càng nồng,
Giận người đen bạc ra lòng trăng hoa:
Ví bằng thú thật cùng ta,
Cùng dung kẻ dưới mới là lượng trên.
Dại chi chẳng giữ lấy nền,
Tốt chi mà rước tiếng ghen vào mình?
Lại còn bưng bít giấu quanh,
Làm chi những thói trẻ ranh nực cười!
Tính rằng cách mặt khuất lời,
Giấu ta, ta cũng liệu bài giấu cho!
Lo gì việc ấy mà lo,
Kiến trong miệng chén lại bò đi đâu?
Làm cho nhìn chẳng được nhau,
Làm cho đày đoạ cất đầu chẳng lên!
Làm cho trông thấy nhãn tiền,
Cho người thăm ván bán thuyền biết tay."
Nỗi nhẫn kín chẳng ai hay,
Ngoài tai để mặc gió bay mái ngoài.
Tuần sau bỗng thấy hai người,
Mách tin ấy cũng liệu bài tân công.
Tiểu thư nổi giận đùng đùng:
Gớm thay thêu dệt ra lòng trêu ngươi!
Chồng tao nào phải như ai,
Điều này hẳn miệng những người thị phi!"
Vội vàng xuống lệnh ra uy,
Đứa thì vả miệng, đứa thì bẻ răng.
Trong ngoài kín mít như bưng,
Nào ai còn dám nói năng một lời!
Buồng đào khuya sớm thảnh thơi.
Ra vào một mực nói cười như không.
Đêm ngày lòng những nhủ lòng,
Sinh đà về đến lầu hồng dưới yên.
Lời tan hợp, nỗi hàn huyên,
Chữ tình càng mặn, chữ duyên càng nồng.
Tẩy trần vui chén thong dong,
Nỗi lòng ai ở trong lòng mà ra?
Chàng về xem ý tứ nhà,
Sự mình cũng rắp lân la giải bày.
Mấy phen cười nói tỉnh say,
Tóc tơ bất động mảy may sự tình.
Nghĩ đà bưng kín miệng bình,
Nào ai có khảo mà mình lại xưng?
Những là e ấp dùng dằng,
Rút dây sợ nữa động rừng, lại thôi.
Có khi vui chuyện mua cười,
Tiểu thư lại giở những điều đâu đâu.
Rằng: "Trong ngọc đá vàng thau,
Mười phần ta đã tin nhau cả mười.
Khen cho những miệng dông tiện,
Bướm ong lại đặt những lời nọ kia.
Thiếp dù bụng chẳng hay suy,
Đã dơ bụng nghĩ, lại bia miệng cười."
Thấy lời thủng thỉnh như chơi,
Thuận lời chàng cũng nói xuôi đỡ đòn,
Những là cười phấn, cợt son,
Đèn khuya chong bóng, trăng tròn sánh vai,
Non quê thuần hức bén mùi,
Giếng vàng đã khổn một vài lá ngô.
Chạnh niềm nhớ cảnh giang hồ,
Một niềm quan tái, mấy mùa gió trăng.
Tình riêng chưa dám rỉ răng,
Tiểu thư trước đã liệu chừng nhủ qua:
Cách năm mây bạc xa xa,
Lâm Truy cũng phải tính mà thần hôn."
Được lời như mở tấc son,
Vó câu thẳng ruổi nước non quê người.
Long lanh đáy nước in trời,
Thành xây khói biếc, non phơi bóng vàng.
Roi câu vừa gióng dặm trường,
Xe hương nàng đã thuận đường quy ninh,
Thưa nhà huyên hết mọi tình,
Nỗi chàng ở bạc, nỗi mình chịu đen.
Nghĩ rằng: “giận ghẻ hờn ghen,
Xấu chàng mà có ai khen chi mình!
Vậy nên ngảnh mặt làm thinh,
Mưu cao vốn đã rắp ranh những ngày,
Lâm Truy đường bộ tháng chầy,
Mà đường hải đạo sang ngay thì gần.
Dọn thuyền lựa mặt gia nhân,
Hãy đem dây thắm buộc đen nàng về.
Làm cho, cho mệt, cho mê,
Làm cho đau đớn, ê tòng cho coi!
Trước cho bõ ghét những người,
Sau cho để một tiếng cười về sau!”
Phu nhân khen chước rất mầu,
Chiều con, mới dạy mặc dầu ra tay.
Sửa sang buồm gió lèo mây,
Khuyển Ưng lại chọn một vài côn quang.
Dặn dò hết các mọi đường,
Thuận phong một lá vượt sang biển Tề.
Nàng từ chiếc bóng song the,
Đường kia nỗi nọ như chia mối sầu.
Bóng dâu đã xế ngang đầu,
Biết đâu ấm lạnh, biết đâu ngọt bùi.
Tóc thề đã chấm quanh vai,
Nào người non nước, nào người sắt son?
Sắn bìm chút phận con con,
Khuôn duyên biết có vuông tròn cho chăng?
Thân sao nhiều nỗi bất bằng?
Liều như cung Quảng ả Hằng nghĩ nao!
Đêm thu gió lọt song đào,
Nửa vành trăng khuyết, ba sao giữa trời.
Nén hương đến trước thiên đài,
Nỗi lòng khấn chửa cạn lời vân vi.
Dưới hoa dậy lũ ác nhân,
Ầm ầm khốc quỷ kinh thần mọc ra!
Đầy sân gươm tuốt sáng loà,
Thất kinh nàng chửa biết là làm sao,
Thuốc mê đâu đã tưới vào,
Mơ màng như giấc chiêm bao biết gì!
Dảy ngay lên ngựa tức thì,
Phòng đào viện sách, tư bề lửa dong.
Sẵn thây vô chủ bên sông
Đem vào để đó, lận sòng ai thay?
Tôi đòi phách lạc, hồn bay,
Pha càn bụi cỏ gốc cây ẩn mình.
Thúc ông nhà cũng gần quanh,
Chợt trông ngọn lửa, thất kinh rụng rời.
Tớ thầy nhảy thẳng đến nơi,
Tơi bời tưới lửa tìm người lao [?]
Gió cao ngọn lửa càng cao,
Tôi đòi tìm đủ, nàng nào thấy đâu!
Hớt hơ hớt hải nhìn nhau,
Giếng sâu, bụi rậm trước sau tìm quàng.
Chạy ra chốn cũ phòng hương,
Trông than thấy một đống xương cháy tàn,
Ngay tình ai biết mưu gian,
Hẳn nàng thôi lại có bàn rằng ai!
Thúc ông sùi sụt ngắn dài,
Nghĩ con vắng vẻ thương người nết na.
Di hài nhặt sắp về nhà,
Nào là khâm liệm, nào là tang trai
Lễ thường đã đủ một hai,
Lục trình chàng cũng đến nơi bấy giờ.
Bước vào chốn cũ lầu thơ,
Tro than một đống, nắng mưa bốn tường.
Sang nhà cha, tới trung đường,
Linh sàng bài vị thờ nàng ở trên.
Hỡi ôi! Nói hết sự duyên,
Tơ tình đứt ruột, lửa phiền cháy gan!
Gieo mình vật vã khóc than;
Con người thế ấy, thác oan thế này!
Chắc rằng mai trúc lại vầy,
Ai hay vĩnh quyết là ngày đưa [nhau].
Thương càng nghĩ, nghĩ càng đau,
Dễ ai lấp thảm, quạt sầu cho [?]
Gần miền nghe có một thầy,
Phi phù sát quỷ, cao tay thông huyền.
Trên Tam bảo, dưới cửu tuyền,
Tìm đâu thì cũng biết tin rõ ràng.
Sắm sanh lễ vật rước sang,
Xin tìm cho thấy mặt nàng hỏi han.
Đạo nhân phục trước tĩnh đàn.
Xuất thần giây phút chưa tàn nén [hương]
Trở về minh bạch nói tường:
Mặt nàng chẳng thấy, việc nàng đã tra.
Người này nặng kiếp oan gia,
Còn nhiều nợ lắm sao đà thác cho!
Bột cung đăng mắc nạn to,
Một năm nữa mới thăm dò được tin.
Hai bên giáp mặt chiền chiền,
Muốn nhận mà chẳng dám nhận lạ thay!”
Nghe lời nói lạ dường này,
Sự nàng đã thế, lời thầy dám tin.
Chẳng qua đồng cốt quàng xiên,
Người đâu mà lại thấy trên cõi trần?
Tiếc hoa những ngậm ngùi xuân,
Thân này dễ lại mấy lần gặp tiên!
Nước trôi hoa rụng đã yên,
Hay đâu địa ngục ở miền nhân gian!
Khuyển Ưng đã đắt mưu hảo,
Vực nàng đưa xuống để an dưới thuyền.
Buồm cao lèo thẳng cánh xuyền,
Đè chừng huyện Tích băng miền vượt sang.
Giã đò, lên trước sảnh đường,
Khuyển Ưng hai đứa nộp nàng dâng công.
Vực nàng tạm xuống vấn phòng,
Hãy còn thiêm thiếp giấc nồng chưa phai.
Hoàng lương nghe tỉnh hồn mai,
Cửa nhà đâu mất, lâu đài nào đây?
Bàng hoàng dở tỉnh dở say,
Sảnh đường mảng tiếng đòi ngay lên hầu.
Ả hoàn trên dưới giục mau,
Hãi hùng nàng mới theo sau một người.
Nhìn trông toà rộng dãy dài.
Thiên quan gia tể có bài treo lên.
Ban ngày sáp thắp hai bên.
Trên giường thất bảo, ngồi trên một bà.
Gạn gùng ngọn hỏi ngành tra,
Sự mình nàng đã cứ mà gửi thân.
Bất tình nổi trận mây mưa.
Việc nàng những giống bơ thờ quen thân.
Con này chẳng phải thiện nhân,
Chẳng màu đạo chúa thì quân lộn chồng.
Ra tuồng mèo mả gà đồng,
Ra tuồng lúng túng chẳng xong bề nào.
Đã đem mình bán cửa tao,
Lại còn khủng khỉnh làm cao thế này!
Nào là gia pháp nọ bay!
Hãy cho ba quá biết tay một lần!”
Ả hoàn trên dưới dạ rân,
Dẫu rằng trăm miệng khôn phân lẽ nào!
Trúc côn ra sức đập vào,
Thịt nào chẳng nát, gan nào chẳng kinh!
Xót thay đào lý một cành,
Một phen mưa gió, tan tành một phen!
Hoa nô truyền dạy đổi tên,
Phòng đào dạy ép vào phiên thị tì.
Ra vào theo lũ thanh y,
Dãi đèn mây rối da chì quản bao!
Quản gia có một mụ nào,
Thấy người thấy nết ra vào mà thương.
Khi chè chén, khi thuốc thang,
Đem lời phương tiện, mở đường hiếu sinh.
Dạy rằng: "May rủi đã đành,
Liễu bồ mình giữ lấy mình cho hay.
Cũng là oan nghiệp chi đây,
Sa cơ mới đến thế này, chẳng dưng.
Ở đây tai vách mạch rừng.
Thấy ai quen thuộc cũng đừng nhìn chi.
Kẻo khi sấm sét bất kỳ,
Con ong cái kiến kêu gì được oan!"
Nàng càng giọt ngọc như chan,
Nỗi lòng no những bàn hoàn niềm tây.
Phong trần kiếp đã chịu đầy,
Lầm than lại có thứ này bằng hai!
Làm sao bạc chẳng vừa thôi,
Khăng khăng buộc mãi lấy người hồng nhan!
Đã đành túc trái tiền oan,
Cũng liều ngọc nát, hoa tàn mà chi!"
Những là nương náu qua thì,
Tiểu thư phải buổi mới về ninh gia.
Mẹ con trò chuyện lân la,
Phu nhân mới gọi nàng ra dạy lời:
Tiểu thư dưới trướng thiếu người,
Cho về bên ấy theo đòi lầu trang."
Lĩnh lời nàng mới theo sang,
Biết đâu địa ngục thiên đàng là đâu!
Sớm khuya khăn mặt, lược đầu,
Phận con hầu giữ con hầu dám sai.
Hỏi đêm êm ả chiều trời,
Trúc tơ hỏi khúc nghề chơi hỏi các.
Lĩnh lời nàng mới giở dây,
Nỉ non thánh tố dễ say lòng người!
Tiểu thư xem cũng thương tài,
Khuôn uy dường cũng bớt vài bốn phân.
Cửa người đày đoạ hỏi thân,
Sớm năn nỉ bóng, đêm ngơ hận lòng.
Lâm Truy chút nghĩa đèo bòng,
Nước non để chữ "tương phùng" kiếp sau!
Bốn phương mây trắng một màu,
Trông vời cố quốc biết đâu là nhà?
Lần lần tháng [trọn] ngày qua,
Nỗi gần nào biết đường xa thế này?
Lâm Truy bạch trụ uyên bay,
Phòng không thương kẻ tháng ngày chiếc thân.
Mày xanh trăng mới giáp ngần,
Phấn thừa hương cũ bội phần xót xa!
Sen tàn, mai lại nở ra,
Sầu dài ngày ngắn đông đà sang xuân.
Tìm đâu cho thấy cố nhân?
Lấy câu vận mệnh khuây dần nhớ thương.
Chạnh niềm, nhớ cảnh gia hương,
Nhớ quê, chàng lại tìm đường thăm quê.
Tiểu thư đón cửa đêm giề,
Hàn huyên vừa cạn mọi bề gần xa.
Nhà hương cao cuốn bức là,
Buồng trong truyền gọi nàng ra lạy mừng.
Bước ra một bước một dừng,
Trông xa, nàng đã tỏ chừng nẻo xa:
“Phải rằng nắng quan đèn loà.
Rõ ràng ngồi đó, chẳng là Thúc sinh?
Bây giờ tình mới tỏ tình,
Thôi thôi đã mắc vào vành chẳng sai!
Chước đâu có chước lạ đời,
Người đâu mà lại có người tinh ma!
Rõ ràng thật lứa đôi ta,
Làm ra con ở, chúa nhà đôi nơi!
Bề ngoài thơn thớt nói cười,
Mà trong nham hiểm chết người không dao.
Bây giờ đất thấp trời cao,
Ăn làm sao, nói làm sao bây giờ?"
Càng trông mặt, càng ngẩn ngơ,
Ruột tằm đòi đoạn như tơ rối bời,
Sợ uy, dám chẳng [vâng] lời
Cúi đầu nép xuống sân mai một chiều.
Sinh đà phất lạc hồn xiêu,
Thương ôi! Chẳng phải nàng Kiều ở đây?
Nhân làm sao đến thế này?
Thôi thôi, ta đã mắc tay ai rồi!"
Sợ quen dám hở ra lời,
Khôn ngăn giọt ngọc sụt sùi nhỏ sa.
Tiểu thư trông mặt hỏi tra:
Mới về có việc chi mà động dong?
Sinh rằng: "Hiếu phục vừa xong,
Suy lòng trắc khởi/dĩ đau lòng chung thiên.”
Khen rằng: "Hiếu tử đã nên!
Tẩy trần mượn chén giải phiền đêm thu."
Vợ chồng chén tạc chén thù,
Bắt nàng đứng chực trì hồ hai nơi.
Bắt khoan bắt nhặt đến lời,
Bắt quì tận mặt, bắt mời tận tay.
Sinh càng như dại như ngây,
Giọt dài giọt ngắn, chén đầy chén vơi.
[Dựng] đi, chợt nói chợt cười,
Cáo say, chàng đã đạm bài lảng ra.
Tiểu thư vội thét: "Con Hoa!
Nói vào những phép giở ra những đòn!”
Sinh càng nát ruột tan hồn.
Chén mời phải ngậm bồ hòn ráo ngay!
Tiểu thư cười nói tỉnh say,
Chưa xong cuộc rượu lại bày trò chơi.
Rằng: "Hoa nô đủ mọi tài,
Bản đàn thử dạo một bài chàng nghe!
Nàng đà tán hoán tê mê,
Vâng lời ra trước triển the vặn đàn.
Bốn dây như khóc như than,
Khiến người trên tiệc cũng tan nát lòng!
Cùng trong một tiếng tơ đồng,
Người ngoài cười nụ, người trong khóc thầm!
Giọt châu lã chã khôn cầm,
Cúi đầu chàng những gạt thầm giọt sương.
Tiểu thư lại nẹt lấy nàng:
Cuộc vui gảy khúc đoạn tràng ấy chi!
Sao chẳng biết ý tứ gì?
Cho chàng buồn bã tội vì tại ngươi!”
Sinh càng thảm thiết bồi hồi,
Vội vàng gượng nói, gượng cười cho qua.
Khúc rồng canh đã điểm ba,
Tiểu thư nhìn mặt dường đà cam tâm.
Lòng riêng khấp khởi mừng thầm:
Vui này đã bõ đau ngầm xưa nay!
Sinh thì gan héo ruột đầy,
Nỗi lòng càng nghĩ càng cay đắng lòng.
Người vào chung gối loan phòng,
Nàng ra tựa bóng đèn chong canh dài.
Bây giờ mới rõ tăm hơi,
Máu ghen đâu có lạ đời nhà ghen!
Chước đâu rẽ thuý chia uyên.
Ai ra đường đao, ai nhìn được ai!
Bây giờ một vực một trời,
Hết điều khinh trọng, hết lời thị phi!
Nhẹ như bấc, nặng như chì,
Gỡ cho ra nữa còn gì là duyên!
Lỡ làng chút phận thuyền quyên,
Bể sâu sóng cả có tuyền được vay?
Một mình âm ỉ đêm chầy,
Đĩa dầu vơi, nước mắt đầy năm canh.
Sớm khuya hầu hạ đài doanh,
Tiểu thư chạm mặt, đè tình hỏi tra.
Lựa lời, nàng mới thưa qua,
Phải khi mình lại xót xa nỗi mình.
Tiểu thư lại hỏi Thúc sinh:
Cậy chàng tra lấy thực tình cho nao!
Sinh đà rát ruột như bào,
Nói ra chẳng tiện, trông vào chẳng đăng!
Những e lại luỵ đến nàng,
Đánh liều mới sẽ lựa đường hỏi tra.
Cúi đầu quì trước sân hoa,
Thân cung nàng mới lên qua một lời.
Diện tiền trình với tiểu thư,
Thoắt xem dường có ngẩn ngơ chút tình.
Liền tay trao lại Thúc sinh,
Rằng: "Tài nên trọng, mà tình nên thương!
Ví chăng có số giàu sang.
Trái này dẫu đúc nhà vàng cũng nên!
Bể trần chìm nổi thuyền quyên,
Hữu tài thương nỗi vô duyên lạ đời."
Sinh rằng: "Thật có như lời,
Hồng nhan bạc mệnh một người nào vay!
Nghìn xưa âu cũng thế này,
Bây giờ âu liệu bớt tay mới vừa.”
Tiểu thư rằng: "Ý trong tờ,
Rắp đem mệnh bạc xin nhờ cửa không.
Thôi thì thôi cũng chiều lòng,
Cũng cho nghỉ nghị trong vòng bước ra.
Sẵn Quan Âm các vườn ta,
Có cây trăm thước, có hoa bốn mùa.
Có cổ thụ, có sơn hồ,
Cho nàng ra đó, giữ chùa tụng kinh."
Tâng tâng trời mới bình minh,
Hương hoa ngũ cúng, sắm sanh lễ thường.
Đưa chàng đến trước Phật đường,
Tam qui ngũ giới, cho nàng xuất gia.
Áo xanh đổi lấy cà sa,
Pháp danh lại đổi tên ra Trạc Tuyền.
Sớm khuya tính đủ dầu đèn,
Xuân, Thu cắt sẵn hai tên hương trà.
Nàng từ lánh dấu vườn hoa,
Dường gần rừng tía, dường xa bụi hồng.
Nhân duyên đâu lại còn mong,
Khỏi điều thẹn phấn tủi hồng thì thôi.
Phật tiền thảm lấp sầu khơi,
Ngày pho thủ tự, đêm nồi tâm hương.
Cho hay giọt nước cành dương,
Lò lòng tưới tắt mọi đường trần duyên.
Sồng nâu từ trở mầu thiền,
Sân thu trăng đã vài phen đứng đầu.
Cửa phòng then nhặt lưới mau,
Nói lời trước mặt, rơi châu vắng người.
Gác kinh viện sách đôi nơi,
Trong gang tấc lại gấp mười quan san.
Những là ngậm thở giọt than,
Tiểu thư phải buổi vấn an về nhà.
Thừa cơ sinh mới lẻn ra,
Xăm xăm đến mé vi hoa với nàng.
Sụt sùi giở nỗi đoạn trường,
Giọt châu tầm tã đượm dài áo xanh.
Đã cam chịu bạc với tình,
Chúa xuân để tội một mình cho hoa.
Thấp cơ thua trí đàn bà,
Trông vào đau ruột, nói ra ngại lời.
Vì ta cho luỵ đến người,
Cát lầm ngọc trắng, thiệt đời xuân xanh.
Quản chi trên gác dưới duềnh,
Cũng toan sống thác với tình cho xong.
Tông đường chút chửa cam lòng,
Cắn răng bẻ một chữ đồng làm hai.
Thẹn mình đá nát vàng phai,
Trăm thân dễ chuộc một lời được sao?"
Nàng rằng: "Chiếc bách sóng đào,
Nổi chìm cũng mặc lúc nào rủi may.
Chút thân quằn quại vũng lầy,
Sống thừa còn tưởng đến rày nữa sao?
Cũng liều một giọt mưa rào,
Mà cho thiên hạ trông vào cũng thay.
Chút vì cầm đã bén dây,
Chẳng trăm năm cũng một ngày duyên ta.
Liệu bài mở cửa cho ra,
Ấy là tình nặng, ấy là ân sâu!"
Sinh rằng: "Riêng tưởng bấy lâu,
Lòng người nham hiểm biết đâu mà lường.
Nữa khi giông tố phũ phàng,
Thiệt riêng đấy, cũng lại càng cực đây.
Liệu mà cao chạy xa bay,
Ái ân ta có ngần này mà thôi!
Bây giờ kẻ ngược người xuôi,
Biết bao giờ lại nối lời nước non?
Dẫu rằng sông cạn đá mòn,
Con tằm đến chết cũng còn kéo tơ.”
Cùng nhau kể lể sau xưa,
Nói rồi lại nói, lời chưa hết lời.
Mặt trông tay chẳng nỡ rời,
Hoa tì đã động tiếng người nẻo xa.
Nhận ngừng nói tủi đứng ra,
Tiểu thư đâu đã lánh hoa bước vào.
Cười cười nói nói ngọt ngào,
Hỏi: "Chàng mới ở chốn nào lại chơi?"
Dối quanh sinh mới liệu lời:
Tìm hoa quá bước, xem người viết kinh.
Khen rằng: "Bút pháp đã tinh,
So vào với thiếp hương đình nào thua!
Tiếc thay lưu lạc giang hồ,
Nghìn vàng thực cũng nên mua lấy tài!"
Thuyền trà cạn nước hồng mai,
Thong dong nối gót thư trai cùng về.
Nàng càng e lệ ủ ê,
Rỉ tai hỏi lại hoa tì trước sau.
Hoa rằng: “Bà đến bấy lâu,
Rón chân đứng núp độ đâu nữa giờ.
Rành rành kẽ tóc chân tơ,
Mấy lời nghe hết, đã dư tỏ tường.
Bao nhiêu đoạn khổ tình thương.
Nỗi ông vật vã, nỗi nàng thở than.
Ngăn tôi đứng lại một bên,
Chán tai rồi mới bước lên trên lầu."
Nghe thôi, kinh hãi xiết đâu:
“Đàn bà thể ấy, thấy âu một người!
Ấy mới gan, ấy mới tài!
Nghĩ càng thêm nỗi đắng cay rụng rời!
Người đâu sâu sắc nước đời,
Mà chàng Thúc phải ra người bó tay!
Thực tang, bắt được dường này,
Máu ghen ai cũng chau mày cắn răng.
Thế mà im chẳng đãi đằng,
Chào mời vui vẻ, nói năng dịu dàng!
Giận dầu ra dạ thế thường,
Cười dầu mới thực khôn lường hiểm sâu!
Thân ta, ta phải đăm âu,
Miệng hùm, nọc rắn ở đâu chốn này!
Ví chăng chắp cánh cao bay,
Trèo cây lâu cũng có ngày bẻ hoa!
Phận bèo bao quản nước sa,
Lênh đênh đâu nữa cũng là lênh đênh.
Chỉn e quê quán một mình,
Tay không chưa dễ tìm vành ấm no!"
Nghĩ đi, nghĩ lại quanh co.
Phật tiền sẵn có mọi đồ kim ngân.
Bên mình giắt để hộ thân,
Lần nghe canh đã một phần trống ba.
Cất mình qua ngọn tường hoa,
Lần đường theo bóng trăng tà về tây.
Mịt mù dặm cát đồi cây,
Tiếng gà điếm cỏ, dấu giày cầu sương.
Canh khuya thân gái dặm trường.
Phần e đường sá, phần thương dãi dầu.
Trời đông vừa rạng ngàn dâu,
Bơ vơ nào đã biết đâu là nhà!
Chùa đâu trông thấy nẻo xa,
Rành rành chiêu ẩn am ba chữ bài.
Xăm xăm gõ mé cửa ngoài,
Trụ trì nghe tiếng, rước mời vào trong.
Thấy âu ăn mặc nâu sồng,
Giác Duyên sư trưởng lành lòng liền thương.
Gạn gùng ngành ngọn cho tường,
Lạ lùng, nàng hãy tìm đường nói quanh:
Tiểu thiền quê ở Bắc Kinh,
Qui sư, qui Phật tu hành bấy lâu.
Bản sư rồi cũng đến sau,
Dạy đưa pháp bảo sang hầu sư huynh."
Rày vâng diện hiến rành rành,
Chuông vàng, khánh bạc bên mình giở ra.
Xem qua sư mới dạy qua:
Phải ni Hằng Thuỷ là ta hậu tình.
Chỉn e đường sá một mình,
Ở đây chờ đợi sư huynh ít ngày."
Gửi thân được trốn am mây,
Thái dưa đắp đổi tháng ngày thong dong,
Kệ kinh câu sau thuộc lòng,
Hương đèn việc sau, trai phòng quen tay.
Sớm khuya ra mái, phướn mây,
Ngọn đèn khêu nguyệt, tiếng chày nặng sương.
Thấy nàng thông tuệ khác thường,
Sư càng nể mặt, nàng càng vững chân.
Cửa thiền vừa đã cuối xuân,
Bóng hoa rợp đất, vẻ ngân ngang trời.
Gió quang mây tạnh thảnh thơi,
Có người đàn việt lên chơi cửa già.
Giở đồ chuông khánh xem qua,
Khen rằng: "Khéo giống của nhà Hoạn nương!"
Giác Duyên thực ý lo lường,
Đêm thanh mới hỏi lại nàng trước sau.
Nghĩ rằng khôn nỗi giấu mầu,
Sự mình, nàng mới gót đầu bày ngay:
Bây giờ, sự đã dường này,
Phận hèn, dù rủi dù may tại người."
Giác Duyên nghe nói rụng rời.
Nửa thương, nửa sợ bồi hồi chẳng xong.
RỈ nghe nàng mới giãi lòng:
Ở đây cửa Phật là không hẹp gì;
E chăng những sự bất kỳ,
Để nàng cho đến thế này cũng thương!
Lánh xa trước liệu tìm đường,
Đứng chờ nước đến nên dường còn quê.”
Có nhà nàng Bạc bên kia,
Am mây quen lối đi về dầu hương.
Nhắn sang dặn hỏi mọi đường,
Dọn nhà hãy tạm cho nàng chứa chân,
Những mừng được chốn an thân,
Vội vàng nào kịp tính gần, tính xa.
Nào ngờ cũng tổ bợm già,
Bạc bà học với Tú bà đồng môn!
Thấy nàng lạt phấn sàm son,
Mừng thầm được buổi bán buôn có lời.
Hư không đặt bỏ nên lời,
Nàng đà lớn sợ, rụng rời lắm phen.
Mụ càng xui đuổi cho liền,
Lấy lời hung hiểm, ép duyên Châu Trần.
Rằng: "Nàng muôn dặm một thân,
Lại mang lấy tiếng dữ gần, lành xa.
Hại oan gia, của phá gia,
Còn ai dám chứa vào nhà nữa đây!
Kíp toan kiếm chốn xe dây,
Không dưng chưa dễ mà bay đường trời!
Nơi gần thì chẳng tiện nơi,
Nơi xa thì chẳng có người nào xa.
Này chàng Bạc Hạnh cháu nhà,
Cũng trong thân thích ruột rà chẳng ai.
Cửa nhà buôn bán Châu Thai,
Thật thà có một, đơn sai chẳng ngờ.
Thế nào nàng cũng phải nghe.
Thành thân rồi sẽ liệu về châu Thai.
Bấy nay ai lại biết ai,
Dầu lòng bể rộng, sông dài thênh thênh.
Nàng dù chẳng quyết thuận tình.
Trái mình nẻo trước, luỵ mình đến sau.”
Nàng càng mặt ủ mày chau,
Càng nghe mụ nói càng đau như dần.
Nghĩ mình túng đất sẩy chân,
Thế cùng, nàng mới xa gần thở than:
Thiếp như con én lạc đàn,
Phải cung, rày đã sợ làn mây cong!
Cùng đường dù tính chữ tòng,
Biết người, biết mặt, biết lòng làm sao?
Nữa khi muôn một thế nào,
Bán hùm buôn quỉ chắc vào lưng đâu?
Dù ai lòng có sở cầu,
Tâm minh, xin quyết với nhau một lời.
Chứng minh có đất có trời,
Bấy giờ vượt bể ra khơi quản gì?"
Được lời mụ mới ra đi,
Mách tin họ Bạc tức thì sắm sanh.
Một nhà dọn dẹp linh đình,
Quét sân, đặt trác, rửa bình, thắp hương.
Bạc sinh quì xuống vội vàng,
Quá lời xin hết thành hoàng, sĩ công.
Trước sân, lòng đã giãi lòng,
Trong màn làm lễ tơ hồng kết duyên.
Thành thân mới rước xuống thuyền,
Thuận buồm một lá, xuôi miền Châu Thai.
Thuyền vừa đỗ bến thảnh thơi,
Bạc sinh xuống trước tìm nơi hỏi ngày.
Cũng nhà hàng viện xưa nay,
Cũng phường bán thịt, cũng tay buôn người.
Xem người định giá vừa rồi,
Mối hàng một, đã ra mười thì buông.
Mượn người thuê kiệu rước nàng,
Bạc đem mặt Bạc kiếm đường cho xa!
Kiệu hoa đặt trước thềm hoa,
Bên trong thấy một mụ ra vội vàng.
Đưa nàng vào lạy gia đường,
Cũng thần mày trắng, cũng phường lầu xanh!
Thoắt trông nàng đã biết tình,
Chim lồng khôn lẽ cất mình bay cao.
Gớm cho cái số hoa đào,
Gỡ ra rồi lại buộc vào như chơi!
Nghĩ đời mà ngán cho đời,
Tài tình chi lắm cho trời đất ghen!
Tiếc thay nước đã đánh phèn,
Mà cho bùn lại liên lên mấy lần.
Hồng quân với khách hồng quần,
Đã xoay đến thế còn hờn chưa tha.
Lỡ từ lạc bước, bước ra,
Cái thân liệu những từ nhà liệu đi.
Đầu xanh đã tội tình gì?
Má hồng đền quá nửa thì, chưa thôi!
Biết thân chạy chẳng khỏi trời,
Cũng liều mặt phấn, cho rồi ngày xanh.
Lần thâu gió mát đêm thanh,
Bỗng đâu có khách biên đình đến chơi.
Râu hầm, hàm én, mày ngài,
Vai năm tấc rộng, thân mười thước cao.
Đường đường một đấng anh hào,
Côn quyền hơn sức, lược thao gồm tài.
Đội trời, đạp đất ở đời,
Họ Từ, tên Hải vốn người Việt Đông.
Giang hồ quen thú vẫy vùng,
Gươm đàn nửa gánh, non sông một chèo.
Qua chơi thấy tiếng nàng Kiều,
Tấm lòng nhi nữ cũng xiêu anh hùng.
Thiếp danh đưa đến lầu hồng,
Hai bên cùng liếc, hai lòng cùng ưa.
Từ rằng: "Tâm phúc tương cờ,
Phải người trăng gió câu vờ hay sao?
Bấy lâu nghe tiếng má đào,
Mắt xanh chẳng để ai vào động không?
Một đời được mấy anh hùng,
Bõ chi cá chậu chim lồng mà chơi!"
Nàng rằng: "Người dạy quá lời,
Thân này còn dám xem ai làm thường!
Xót riêng chọn đá thử vàng,
Biết đâu mà gửi can tràng vào đâu?
Còn như vào trước ra sau,
Ai cho kén chọn vàng thau tại mình?"
Từ rằng: "Lời nói hữu tình,
Khiến người lại nhớ câu Bình Nguyên Quân.
Lại đây xem lại cho gần,
Phỏng tin được một vài phần hay không?"
Thưa rằng: "Lượng cả bao dong,
Tấn Dương được thấy mây rồng có phen.
Rộng thương cỏ nội hoa hèn,
Chút thân bèo bọt dám phiền mai sau!"
Nghe lời vừa ý, gật đầu,
Cười rằng: "Tri kỉ trước sau mấy người?
Khen cho con mắt tinh đời,
Anh hùng đứng giữa trần ai mới già!
Một lời đã biết đến ta,
Muôn chung nghìn tứ cũng là có nhau!"
Hai bên ý hợp tâm đầu,
Khi thân, chẳng lọ là cầu mới thân!
Ngỏ lời nói với băng đại,
[Tiền] trăm lại cứ nguyên quân chiếu hoàn.
Phòng riêng sửa chốn thanh nhàn,
Đặt giường thất bảo, vây màn bát tiên.
Trai anh hùng, gái thuyền quyên,
Phỉ nguyền sánh phượng, đẹp duyên cưỡi rồng.
Nửa năm hương lửa đăng nồng,
Trượng phu chợt đã động lòng bốn phương.
Trông vời trời bể mênh mang,
Thanh gươm, yên ngựa lên đàng thẳng dong.
Nàng rằng: "Phận gái chữ tòng,
“Chàng đi thiếp cũng quyết lòng xin đi”.
Từ rằng: "Tâm phúc tương tri,
Sao chưa thoát khỏi nữ nhi thường tình?
Bao giờ mười vạn tinh binh,
Tiếng chiêng dậy đất, bóng tinh rợp đường.
Làm cho rõ mặt phi thường,
Bấy giờ ta sẽ rước nàng nghi gia.
Bằng nay bốn bể không nhà,
Theo càng thêm bạn biết là đi đâu?
Đành lòng chờ đó ít lâu,
Chầy chăng là một năm sau, vội gì!"
Quyết lời dứt áo ra đi,
Gió mây bằng đã đến [kì] dặm khơi.
Nàng thì chiếc bóng song mai,
Đêm thâu đằng đẵng ngày cài then mây.
Sân rêu chẳng vẽ dấu đầy,
Cỏ cao hơn thước, liễu gầy vài phân.
Đoái thương muôn dặm tử phần,
Hồn quê theo ngọn mây Tần xa xa.
Xót thay huyên cầm xuân già,
Tấm lòng thương nhớ biết là có nguôi?
Chốc đà mười mấy năm trời,
Còn ra khi đã da mồi tóc sương.
Tiếc thay chút nghĩa cũ càng,
Dầu lìa tơ ý còn vương tơ lòng.
Duyên em dù nối tơ hồng,
May ra khi đã tay bồng tay mang.
Tấc lòng cố quốc tha hương.
Đường kia nỗi nọ ngổn ngang bời bời.
Cánh hồng bay bổng tuyệt vời,
Đã mòn con mắt phương trời đăm đăm.
Đêm ngày luống những âm thầm,
Lửa binh đâu đã ầm ầm một phương.
Ngất trời sát khí mơ màng,
Đầy sông kình ngạc, chật đường giáp binh.
Người quen kẻ thuộc chung quanh,
Rủ nàng hãy tạm lánh mình một nơi.
Nàng rằng: "Trước đã hẹn lời,
Dẫu trong nguy hiểm dám rời ước xưa!"
Còn đang dùng dắng ngẩn ngơ,
Mái ngoài đã thấy bóng cờ tiếng la.
Giáp binh kéo đến quanh nhà,
Đồng thanh cùng gửi: "Nào là phu nhân?"
Hai bên mười vị tướng quân,
Đặt gươm, cởi giáp, trước sân khấu đầu.
Cung nga, thể nữ nối sau,
Rằng: "Vâng lệnh chỉ rước chầu vu qui."
Sẵn sàng phượng liễn loan nghi,
Hoa bay chấp chới, hà y rỡ ràng.
Dựng cờ, nổi trống lên đàng,
Trúc tơ nối trước, đào vàng kéo sau.
Hoả bài tiền lộ ruổi mau,
Nam đình nghe động trống chầu đại doanh.
Kéo cờ luỹ, phát súng thành,
Từ công ra ngựa thân nghênh cửa ngoài.
Rỡ mình lạ vẻ cân đai,
Hãy còn hàm én mày ngài như xưa.
Cười rằng: "Cá nước duyên ưa,
Nhớ lời nói những bao giờ hay không?
Anh hùng mới biết anh hùng,
Rày xem [phỏng] đã cam lòng ấy chưa!”
Nàng rằng: "Chút phận ngây thơ,
Cũng may dây cát được nhờ bóng cây!
Đến bây giờ mới thấy nhau,
Mà lòng đã chắc những ngày một hai!"
Cùng nhau trông mặt cả cười,
Dan tay về chốn trướng mai tự tình.
Tiệc bày thưởng tướng khao quân,
Om thòm trống trận, rập rình nhạc quân.
Cho hoa bõ lúc phong trần,
Chữ tình ngày lại thêm xuân một ngày.
Trong quân có lúc vui vầy,
Thong dong mới kể sự ngày hàn vi:
Khi Vô Tích, khi Lâm Truy,
Nơi thì lừa đảo, nơi thì xót thương.
Tấm thân rày đã nhẹ nhàng,
Chút còn ân ái đôi đường chưa xong.”
Từ công nghe nói thuỷ chung,
Bất bình nổi trận đùng đùng sấm vang.
Nghiêm quân tuyển tướng sẵn sàng,
Dưới cờ một lệnh vội vàng ruổi sao.
Ba quân chỉ ngọn cờ đào,
Đạo ra Vô Tích, đạo vào Lâm truy.
Mấy người phụ bạc xưa kia.
Chiếu danh tầm chọn bắt về hỏi tra.
Lại sai lệnh tiễn truyền qua,
Giữ giàng họ Thúc một nhà cho yên.
Mụ hoạn thư, vãi Giác Duyên,
Cũng sai lệnh tiễn đem tin rước mời.
Thệ sư kể hết mọi lời,
Lòng lòng cũng giận, người người chấp uy.
Đạo trời báo phục chỉn ghê,
Khéo thay một mẻ tóm về đầy nơi.
Quân trung gươm lớn giáo dài.
Vệ trong thị lập, cơ ngoài song phi,
Sẵn sàng tề chỉnh uy nghi,
Bác đồng chật đất, tinh kỳ rợp sân.
Trướng hùm mở giữa trung quân,
Từ công sánh với phu nhân cùng ngồi.
Tiên nghiêm trống chửa dứt hồi
Điểm danh trước dẫn chực ngoài cửa viên.
Từ rằng: "Ân oán hai bên,
Mặc nàng xử quyết báo đền cho minh."
Nàng rằng: "Nhờ cậy uy linh,
Hãy xin báo đáp ân tình cho phu.
Báo ân rồi sẽ trả thù."
Từ rằng: "Việc ấy để cho mặc nàng."
Cho gươm mời đến Thúc lang,
Mặt như chàm đổ, mình dường giẽ hoài.
Nàng rằng: "Nghĩa nặng nghìn non,
Lâm Truy người cũ chàng còn nhớ không?
Sâm Thương chẳng vẹn chữ tòng,
Tại ai, há dám phụ lòng cố nhân?
Gấm trăm cuốn, bạc nghìn cân,
Tạ lòng dễ xứng báo ân gọi là.
Vợ chàng quỷ quái tinh ma,
Phen này kẻ cắp bà già gặp nhau!
Kiến bò miệng chén chưa lâu,
Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu cho vừa!"
Thúc sinh trông mặt bấy giờ,
Mồ hôi chàng đã như mưa ướt dầm.
Lòng riêng mừng sợ khôn cầm,
Sợ thay mà lại mừng thầm cho ai!
Mụ già, sư trưởng thứ hai,
Thoắt đưa đến trước, vội mời lên trên.
Dắt tay mở mặt cho nhìn:
“Hoa kia nô với Trạc Tuyền cũng tôi!
Nhớ khi lỡ bước sẩy vời,
Non vàng chưa dễ đền bồi tấm thương.
Nghìn vàng gọi chút lễ thường.
Mà lòng Phiếu mẫu mấy vàng cho cân!"
Hai người trông mặt tần ngần,
Nửa phần khiếp sợ, nửa phần mừng vui.
Nàng rằng: "Xin hãy rốn ngồi,
Xem cho rõ mặt, biết tôi báo thù!"
Kíp truyền chư tướng hiến phù.
Lại đem các tích phạm đồ hậu tra.
Dưới cờ gươm tuốt nắp ra,
Chính danh thủ phạm tên là Hoạn thư!
Thoắt trông nàng đã chào thưa:
“Tiểu thư cũng có bây giờ đến nơi!”
Đàn bà dễ có mấy tay,
Đời xưa mấy mặt, đời này mấy gan!
Dễ dàng là thói hồng nhan,
Càng cay nghiệt lắm, càng oan trái nhiều!"
Hoạn Thư hồn lạc phách xiêu,
Khấu đầu dưới trướng giở điều kêu ca.
Rằng: "Tôi chút dạ đàn bà,
Ghen tuông thì cũng người ta thường tình.
Nghĩ cho khi gác viết kinh,
Với khi khỏi cửa dứt tình chẳng theo.
Lòng riêng, riêng cũng kính yêu,
Chồng chung chưa dễ ai chiều cho ai!
Trót lòng gây việc chông gai,
Còn nhờ lượng bể thương bài nào chăng!"
Khen cho: "Thật đã nên rằng,
Khôn ngoan đến mực, nói năng phải lời,
Tha ra thì cũng may đời,
Làm ra thì cũng ra người nhỏ nhen.
Đã lòng tri quá thời nên!"
Truyền quân lệnh xuống trướng tiền tha ngay.
Tạ lòng lạy trước sân mây,
Cửa hiên lại dắt một dây dẫn vào.
Nàng rằng: "Lồng lộng trời cao,
Hại nhân, nhân hại, sự nào tại ta?
Trước là Bạc Hạnh, Bạc bà,
Bên là Ưng, Khuyển, bên là Sở Khanh.
Tú bà với Mã Giám sinh,
Các tên tội ấy đăng tình còn sao?”
Lệnh quân truyền xuống nội đao,
Thề sao thì lại cứ sao gia hình.
Máu rơi thịt nát tan tành,
Ai ai trông thấy hồn kinh phách rời.
Cho hay muôn sự tại trời,
Phụ người chẳng bõ khi người phụ ta!
Mấy người bạc ác tinh ma,
Mình làm mình chịu kêu mà ai thương!
Ba quân đông mặt pháp trường.
Thanh thiên bạch nhật rõ ràng cho coi.
Việc nàng báo phục vừa rồi,
Giác Duyên vội vã gởi lời từ qui.
Nàng rằng: "Thiên tải nhất thì,
Cố nhân đã dễ mấy khi bàn hoàn.
Rồi đây bèo hợp mây tan,
Biết đâu hạc nội, mây ngàn là đâu?"
Sư rằng: “Cũng chẳng mấy lâu,
Trong năm năm lại gặp nhau đó mà.
Nhớ ngày hành cước phương xa,
Báo sư Tam Hợp vốn là tiên tri.
Bảo cho hội hợp chi kỳ,
Năm nay là một, nữa thì năm năm.
Mới hay tiền định chẳng lầm,
Đã tin điều trước, ắt nhằm điều sau.
Còn nhiều ân ái với nhau,
Cơ duyên nào đã hết đâu, vội gì?"
Nàng rằng: "Tiền định tiên tri,
Lời sư đã dạy ắt thì chẳng sai.
Hoạ bao giờ có gặp người,
Vì tôi cậy hỏi một lời chung thân."
Giác Duyên vâng dặn ân cần,
Tạ từ thoắt đã dời tuy cõi ngoài.
Nàng rằng ân oán rạch ròi,
Bể oan dường đã vơi vơi cạnh lòng.
Tạ ân lạy trước Từ công:
[Chút] thân bồ liễu mà mong có rày!
Trộm nhờ sấm sét ra tay,
Tấc riêng như cất gánh đầy đổ đi.
Nét xương ghi dạ xiết chi,
Dễ đem gan ốc đền nghì trời xanh.”
Từ rằng: "Quốc sĩ xưa nay,
Chọn người tri kỷ một ngày được chăng?
Anh hùng tiếng đã gọi rằng,
Giữa đường dẫu thấy bất bằng mà tha!
Huống chi việc cũng việc nhà,
Lọ là thâm tạ mới là tri ân.
Xót nàng còn chút song thân,
Bấy nay kẻ Việt, người Tần cách xa.
Sao cho muôn dặm một nhà,
Cho người thấy mặt là ta cam lòng."
Vội truyền sửa tiệc quân trung,
Muôn binh nghìn tướng hội đồng tẩy oan.
Thừa cơ trúc chẻ khối tan,
Binh uy từ ấy sấm ran trong ngoài.
Triều đình riêng một góc trời
Gồm hai văn võ, rạch đôi sơn hà.
Đòi cơn gió quét mưa sa,
Huyện thành đạp đổ năm toà cõi nam.
Phong trần mài một lưỡi gươm,
Những loài da áo túi cơm sá gì!
Nghênh ngang một cõi biên thuỳ,
Thiếu gì cô quả, thiếu gì bá vương.
Trước cờ ai dám tranh cường,
Năm năm hùng cứ một phương hải tần.
Có nghi tổng đốc trọng thần,
Là Hồ Tôn Hiến, kinh luân gồm tài.
Dẩy xe vâng chỉ đặc sai,
Tiện nghi bát tiễu, việc ngoài đổng nhung.
Biết Từ là đấng anh hùng,
Biết nàng cũng dự quân trung luận bàn.
Đóng quân, làm chước chiêu an,
Ngọc vàng gấm vóc sai quan thuyết hàng.
Lại riêng một lễ với nàng,
Hai tên thể nữ, ngọc vàng nghìn cân.
Tin vào gửi trước quân trung,
Từ công riêng hãy mười phân hồ đồ.
Một tay gây dựng cơ đồ,
Bấy lâu bể Sở, sông Ngô tung hoành!
Bó thân về với triều đình,
Hàng thần ngu láo, phận mình ra đâu?
Áo xiêm buộc trói lấy nhau,
Vào luồn ra cúi công hầu mà chi?
Sao bằng riêng một biên thuỳ,
Sức này đã dễ làm gì được nhau?
Chọc trời quấy nước mặc dầu,
Dọc ngang nào biết trên đầu có ai?
Nàng thì thật dạ tin người,
Cũng nhiều, nói ngọt nghe lời dễ xiêu.
Nghĩ mình mặt nước cánh bèo,
Đã nhiều lưu lạc lại nhiều gian truân.
Bằng nay chịu tiếng vương thần.
Thênh thênh đường cái thanh vân hẹp gì!
Công tư vẹn cả hai bề,
Dần dà rồi sẽ liệu về cố hương.
Cũng ngôi mệnh phụ đường đường,
Nở nang mày mặt, rỡ ràng mẹ cha.
Trên vì nước, dưới vì nhà,
Một là đắc hiếu, hai là đắc trung.
Chẳng hơn chiếc bách giữa dòng,
E dè sóng gió, hãi hùng cỏ hoa.
Nhân khi bàn bạc gần xa,
Thừa cơ, nàng mới bàn ra nói vào.
Rằng: “Trong Thánh đế dồi dào,
Tưới ra đã khắp, thấm vào đã sâu.
Bình thành công đức bấy lâu,
Ai ai cũng đội trên đầu biết bao.
Ngẫm từ gây việc binh đao,
Đống xương Vô Định đã cao bằng đầu.
Làm chi để tiếng về sau,
Nghìn năm ai có khen đâu Hoàng Sào!
Sao bằng lộc trọng quyền cao,
Công danh ai dứt lối nào cho qua?"
Nghe lời nàng nói mặn mà,
Thế công, Từ mới trở ra thế hàng.
Chỉnh nghi tiếp sứ vội vàng,
Hẹn kỳ thúc dụng, quyết đường giải binh.
Tin lời thành hạ yêu minh,
Ngọn cờ ngơ ngác, trống canh trễ tràng.
Việc binh bỏ chẳng giữ giàng,
Vương sư dòm đã tỏ tường thực hư.
Hồ công quyết kế thừa cơ,
Lễ tiên, binh hậu, khắc cờ lý chính.
Kéo cờ chiêu phủ đem phong,
Lễ nghi dàn trước, bác đồng phục sau.
Từ công hờ đầu biết đâu?
Đại quan lễ phục ra đầu cửa viên.
Hồ công ám hiệu trận tiền,
Ba bề phát súng, bốn bên kéo cờ.
Đang khi bất ý chẳng ngờ,
Hùm thiêng khi đã sa cơ cũng hèn!
Tử sinh liều giữa trận tiền,
Dạn dày cho biết dụng liền tướng quân!
Khí thiêng khi đã về thần,
Nhơn nhơn còn đứng chôn chân vào vòng!
Trơ như đá, vững như đồng,
Ai lay cho chuyển, ai rung chẳng rời.
Quan quân truy sát đuổi dài,
ầm ầm sát khí, ngất trời ai đang!
Trong hào, ngoài luỹ tan hoang,
Loạn quân vừa dắt tay nàng đến nơi.
Trong vòng tên đá bời bời,
Thấy Từ còn đứng giữa trời trơ trơ.
Khóc rằng: "Trí dũng có thừa,
Bởi nghe lời thiếp [nên] cơ hội này.
Mặt nào trông thấy nhau đây?
Thà liều sống thác một ngày với nhau!"
Dòng thu như giội cơn sầu,
Dứt lời nàng cũng gieo đầu một bên.
Lạ thay oan khí tương triền!
Nàng vừa phục hạ Từ liền ngã ra.
Quan quân kẻ lại người qua,
Xót nàng sẽ lại vực ra dần dần.
Dẫn vào đến trước trung vũ,
Hồ công thấy mặt ân cần hỏi han.
Rằng: “Nàng chút phận vướng nhan,
Gặp cơn binh cách nhiều nàn cũng thương!
Đã hay thành toán miếu đường,
Giúp công cũng có lời nàng mới nên.
Bây giờ sự đã vạn tuyền,
Mặc lòng nghĩ lấy, muốn xin bề nào?"
Nàng càng tủi ngọc tuôn dào,
Ngập ngừng mới gửi thấp cao sự lòng.
Rằng: "Từ là đấng anh hùng,
Dọc ngang trời rộng, vẫy phùng bể khơi!
Tin tôi nên quá nghe lời,
Đưa thân bách chiến làm tôi triều đình.
Ngỡ là phu quí, phụ vinh,
Ai ngờ một phút tan tành thịt xương!
Năm năm trời bể ngang tàng.
Dấn mình đi bỏ chiến trường như không.
Khéo khuyên kể lấy làm công,
Kể bao nhiêu lại đau lòng bấy nhiêu!
Xét mình công ít tội nhiều,
Sống thừa, tôi đã nên liều mình tôi.
Xin cho tiện sĩ một doi,
Gọi là đắp để lấy người tử sinh!”
Hồ công nghe nói thương tình,
Truyền cho cảo táng di hình bên sông.
Trong quân mở tiệc hạ công,
Xôn xao tơ trúc, hội đồng quân quan.
Bắt nàng thị yến dưới màn,
Dở say lại ép vặn đàn nhặt tâu.
Một cung gió tủi mưa sầu,
Bốn cung rỉ máu năm đầu ngón tay.
Ve ngâm vượn hót nào tày,
Lọt tai, Hồ cũng nhăn mày rơi châu.
Hỏi rằng: "Này khúc ở đâu?
Nghe ra muôn oán nghìn sầu lắm thay!"
Thưa rằng: “Bạc phận khúc này,
Phổ vào đàn ấy những ngày còn thơ.
Cung cầm lựa những ngày xưa.
Mà gương bạc mệnh bây giờ là đây!"
Nghe càng đắm, đắm càng say,
Lạ cho mặt sắt cũng ngây vì tình!
Dạy rằng: “Hương hỏa ba quê.
Dây loan xin nối cầm lành cho ai."
Thưa rằng: "Chút phận lạc loài.
Trong mình nghĩ đã có người thác oan.
Còn chi nữa cánh hoa tàn,
Tơ lòng đã dứt dây đàn Tiểu Lân.
Rộng thương còn mảnh hồng quần,
Hơi tàn được thấy gốc phần là may!"
Hạ công chén đã quá say,
Hồ công đến lúc rạng ngày nhớ ra.
Nghĩ mình phương diện quốc gia,
Quan trên nhắm xuống, người ta trông vào.
Phải tuồng trăng gió hay sao?
Sự này, biết tính thế nào được đây?
Tảo nha vừa buổi rạng ngày,
Quyết tình công mới đoán ngay một bài.
Lệnh quan ai dám cãi lời,
Ép tình mới gán cho người sĩ quan.
Ông tơ thực nhé đa đoan!
Xe tơ sao khéo vơ càn vơ xiên.
Kiệu hoa áp thẳng xuống thuyền,
Lá màn rủ thấp, ngọn đèn khêu cao.
Nàng càng ủ liễu phai đào,
Trăm phần nào có phần nào phần tươi?
Đành thân cát lấp sóng vùi,
Cướp công cha mẹ thiệt đời thông minh.
Chân trời mặt biển lênh đênh,
Nắm xương biết gửi tử sinh chốn nào?
Duyên đâu ai dứt tơ đào,
Nợ đâu ai đã dắt vào tận tay!
Thân sao thân đến thế này,
Còn ngày nào cũng dư ngày ấy thôi!
Đã không biết sống là vui,
Tấm thân nào biết thiệt thòi là thương!
Một mình cay đắng trăm đường,
Thôi thì nát ngọc tan vàng thì thôi!
Mảnh trăng đã gác non đoài,
Một mình luống những đứng ngồi chưa xong.
Triều đâu nổi tiếng đùng đùng,
Hỏi ra mới biết rằng sông Tiền Đường,
Nhớ lời thần mộng rõ ràng,
Này thôi hết kiếp đoạn tràng là đây!
Đạm Tiên nàng nhé có hay!
Hẹn ta thì đợi dưới này rước ta."
Dưới đèn sẵn bức tiên hoa,
Một thiên tuyệt bút gọi là để sau.
Cửa phòng vội mở rèm châu,
Trời cao bể rộng một màu bao la.
Từ rằng: “Công hậu đãi ta,
Chút vì việc nước mà ra phụ lòng.
Giết chồng mà lại lấy chồng,
Mặt nào mà lại đứng trong cõi đời?
Thôi thì một thác cho rồi,
Tấm lòng phó mặc trên trời dưới sông!"
Trông vời con nước mênh mông,
Đem mình gieo xuống giữa dòng trường giang.
Sĩ quan theo vớt vội vàng,
Thì đà đắm ngọc tiềm hương cho rồi.
Thương thay cũng một thân người,
Khéo thay mang lấy sắc tài làm chi!
Những là oan khổ lưu ly,
Chờ cho hết kiếp còn gì là thân?
Mười lăm năm, bấy nhiêu lần,
Làm gương cho khách hồng quần thử soi!
Đời người đến thế thì thôi!
Trong cơ dương cực âm hồi khôn thay.
Mấy người vì nghĩa xưa nay,
Trời làm chi đến lâu ngày càng thương!
Giác Duyên từ tiết giã nàng,
Đeo bầu quảy níp, rộng đường vân du.
Gặp bà Tam Hợp đạo cô,
Thong dong hỏi hết nhỏ to sự nàng:
Người sao hiếu nghĩa đủ đường?
Kiếp sao rặt những đoạn trường thế thôi?"
Sư rằng: "Phúc hoạ đạo trời,
Cội nguồn cũng ở lòng người mà ra.
Có trời mà cũng tại ta,
Tu là cội phúc, tình là dây oan.
Thuý Kiều sắc sảo khôn ngoan,
Vô duyên là phận hồng nhan đã đành.
Lại mang lấy một chữ Tình,
Khư khư mình buộc lấy mình vào trong.
Vậy nên những tính thong dong,
Ở không yên ổn, ngồi không vững vàng.
Ma đưa lối, quỷ đem đường,
Lại tìm những tính đoạn trường mà đi.
Hết nạn ấy đến nạn kia,
Thanh lâu hai lượt, thanh y hai lần.
Trong vòng giáo dựng gươm trần,
Kề răng hùm sói, gửi thân tôi đòi.
Giữa dòng nước dẫy sóng dồi,
Trước hàm rồng cá, gieo mình vắng tanh.
Oan kia theo mãi với tình,
Một mình mình biết, một mình mình hay.
Làm cho sống đoạ thác đày,
Đoạn trường cho hết kiếp này mới thôi!"
Giác Duyên nghe nói rụng rời:
Một đời nàng nhé thương ôi còn gì!
Sư rằng song chẳng hề chi,
Nghiệp duyên cân lại nhắc đi còn nhiều.
Xét trong tội nghiệp Thuý Kiều,
Mắc điều tình ái, khỏi điều tà dâm.
Lấy tình thâm, trả tình thâm,
Bán mình đã động hiếu tâm đến trời!
Hại một người, cứu một người,
Biết đường khinh trọng, biết lời phải chăng.
Thửa công đức ấy ai bằng?
Túc khiên đã rửa lâng lâng sạch rồi!
Khi nên trời cũng chiều người,
Nhẹ nhàng nợ trước, đền bồi duyên sau.
Giác Duyên dù nhớ nghĩa nhau,
Tiền Đường đến một bè lau rước người.
Trước sau cho vẹn một lời,
Duyên ta mà cũng phúc trời chi không!"
Giác Duyên nghe nói mừng lòng,
Lân la tìm thú bên sông Tiền Đường.
Đánh tranh chụm nóc thảo đường,
Một gian nước biếc mây vàng chia đôi.
Thuê năm ngư phủ hai người,
Đóng thuyền chực bến kết chài giăng sông.
Một lòng chẳng quản mấy công,
Khéo trong gặp gỡ cũng trong chuyển vần.
Kiều từ gieo xuống duềnh ngân,
Nước xuôi bỗng đã trôi dần tận nơi.
Ngư ông kéo lưới vớt người,
Ngẫm lời Tam Hợp rõ mười chẳng ngoa!
Trên mui lướt [mướt] áo là,
Tuy dầm hơi nước chưa loà bóng gương.
Giác Duyên nhìn thật mặt nàng,
Nàng còn thiêm thiếp giấc vàng chưa phai.
Mơ màng phách quế hồn mai,
Đạm Tiên, thoắt đã thấy người ngày xưa.
Rằng: "Tôi đã có lòng chờ,
Mất công đã mấy năm thừa ở đây.
Chị sao phận mỏng đức dày?
Kiếp này cũng vậy, lòng này dễ ai!
Tấm thành đã thấu đến trời,
Bán mình là hiếu, cứu người là nhân
Một mình vì nước vì dân.
Dương công cất một đồng cân đã già!
Đoạn trường sổ rút tên ra,
Đoạn trường thơ phải nghênh mà trả nhau.
Còn nhiều hưởng thụ về sau,
Duyên xưa đầy đặn, phúc lâu dồi dào.”
Nàng còn ngơ ngẩn biết sao,
Trạc Tuyền! nghe tiếng gọi vào bên tai.
Giật mình thoắt tỉnh giấc mai,
Bâng khuâng nào đã biết ai mà nhìn.
Trong thuyền nào thấy Đạm Tiên?
Bên mình chỉ thấy Giác Duyên ngồi kề.
Thấy nhau mừng rỡ trăm bề,
Dọn thuyền mới rước nàng về thảo lư.
Một nhà chung chạ sớm trưa,
Gió trăng mát mặt muối dưa chay lòng.
Bốn bề bát ngát mênh mông,
Triều dâng hôm sớm, mây lồng trước sau.
Nạn xưa trút sạch làu làu,
Duyên xưa chưa dễ biết đâu [?] [?]
Nỗi nàng tai nạn đã đầy,
Nỗi chàng Kim Trọng bấy chầy mới [?]
Từ ngày muôn dặm phù tang,
Nửa năm ở đất Liêu Dương lại nhà.
Vội sang vườn Thuý dò la,
Nhìn xem phong [?] nay đà khác xưa.
Đầy vườn cỏ mọc lau thưa,
Song trăng quạnh quẽ, vách mưa rã rời.
Trước sau nào thấy bóng người,
Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông.
Xập xè én lạnh lầu không,
Cỏ lan mặt đất, rêu phong dấu giày.
Cuối tường gai góc mọc đầy,
Đi về này những lối này năm xưa.
Chung quanh lặng ngắt như tờ,
Nỗi niềm tâm sự bây giờ hỏi ai?
Láng giềng có kẻ sang chơi,
Lân la sẽ hỏi một hai sự tình.
Hỏi ông, ông mắc tụng đình,
Hỏi nàng, nàng đã bán mình chuộc cha.
Hỏi nhà, nhà đã dời xa,
Hỏi chàng Vương quan cùng là Thuý Vân.
Đều nay sa sút khó khăn,
Thuê may bán viết kiếm ăn lần [?]
Điều đâu sét đánh lưng trời,
Thoắt nghe chàng thoắt rụng rời xiết bao!
Vội han di trú nơi nao?
Đánh đường, chàng mới tìm vào tận nơi.
Nhà tranh vách đất tả tơi,
Lau treo rèm nát, trúc cài phên thưa.
Một sân đất cỏ dầm mưa,
Càng ngao ngán nỗi, càng ngơ ngẩn dường!
Đánh liều lên tiếng ngoài tường.
Chàng Vương nghe tiếng vội vàng chạy ra.
Dắt tay vội rước vào nhà,
Mái lầu Viên ngoại ông bà ra ngay.
Khóc than kể hết niềm tây:
Chàng ôi, biết nỗi nước này cho chưa?
Kiều nhi phận mỏng như tờ,
Một lời đã lỗi tóc tơ với chàng!
Gặp cơn gia biến lạ dường,
Bán mình nó phải tìm đường cứu cha.
Dùng dằng khi bước chân ra,
Cực trăm nghìn nỗi, dặn ba bốn lần.
Trót lời nặng với lang quân,
Mượn con em nó Thuý Vân thay lời.
Hội là trả chút nghĩa người,
Sầu này dằng dặc muôn đời chưa quên!
Kiếp này duyên đã phụ duyên,
Dạ đài còn biết sẽ đền lai sinh.
Mấy lời ký chú đinh ninh,
Ghi lòng để dạ cất mình ra đi.
Phận sao bạc mấy Kiều nhi,
Chàng Kim về đó, con thì đi Đâu?"
Ông bà càng nói, càng đau,
Chàng càng nghe nói, càng dàu như dưa.
Vật mình bão gió tuôn mưa,
Dầm dề giọt ngọc, thẫn thờ hồn mai!
Đau đòi đoạn, ghẻ đòi thôi,
Tỉnh ra lại khóc, khóc rồi lại mê.
Thấy chàng đau nỗi biệt ly,
Nhận ngừng ông mới vỗ về lại khuyên:
“Bây đã ván đã đóng thuyền,
Đã đành phận bạc khôn đền tình chung!
Quá thương chút nghĩa nham bòng.
Nghìn vàng thân ấy thì hòng bỏ sao?”
Dỗ dành khuyên giải trăm chiều,
Lửa phiền khôn dập, càng khêu mối phiền!
Thề xưa giở đến kim hoàn,
Của xưa lại giở đến đàn với hương.
Sinh càng trông thấy càng thương,
Gan càng tức tối, ruột càng xót xa.
Rằng: “Tôi trót quá trời ra,
Để cho đến nỗi trôi hoa dạt bèo.
Cùng nhau thề thốt đã nhiều
Những điều vàng đá phải điều nói không!
Chưa chăn gối cũng vợ chồng.
Lòng nào mà văn dứt lòng cho đang?
Bao nhiêu của, mấy ngày đàng,
Còn tôi, tôi một gặp nàng mới thôi!"
Nỗi thương nói chẳng hết lời,
Tạ từ, Sinh mới sụt sùi trở ra.
Vội về sửa chốn vườn hoa,
Rước mời viên ngoại ông bà cùng sang.
Thần hôn chăm chút lễ thường,
Dưỡng thân thay tấm lòng nàng ngày xưa.
Đinh ninh mài giọt chép thơ,
Cắt người tìm tõi, đưa tờ nhắn gia.
Biết bao công mướn công thuê,
Lâm Truy mấy độ đi về dặm khơi.
Người một nơi, hỏi một nơi,
Mênh mông nào biết bể trời nơi nao?
Sinh càng thảm thiết, khát khao,
Như nung gan sắt, như bào lòng son.
Ruột tằm ngày một héo don,
Tuyết sương ngày một hao mòn hình ve.
Thẩn thờ lúc tỉnh lúc mê,
Máu theo nước mắt, hồn lìa chiêm bao!
Xuân huyên lo sợ xiết bao,
Quá ra khi đến thế nào mà hay!
Vội vàng sắm sửa chọn ngày,
Duyên Vân sớm đã se dây cho chàng.
Người yểu điệu, kẻ văn chương,
Trai tài, gái sắc xuân đương vừa thì.
Tuy rằng vui chữ thủ quy,
Vui này đã cất sầu kia được nào!
Khi ăn ở, lúc ra vào,
Càng âu duyên mới, càng dào tình xưa.
Nỗi nàng nhớ đến bao giờ,
Tuôn châu đòi trận, vò tơ trăm vòng.
Có khi vắng vẻ thư phòng,
Đốt lò hương, giở phím đồng ngày xưa.
Bẻ bai, rủ rỉ tiếng tơ,
Trầm bay nhạt khói, gió đưa lay rèm.
Dường như bên ốc bên thềm,
Tiếng Kiều đồng vọng, bóng xiêm mơ màng.
Bởi lòng tạc đá ghi vàng,
Tưởng nàng nên lại thấy nàng về đây.
Những là phiền muộn đêm ngày,
Xuân thu biết đã đổi thay mấy lần?
Chế khoa gặp hội tràng văn,
Vương Kim cùng chiếm bảng xuân một ngày.
Cửa trời rộng mở đường mây,
Hoa chào ngõ hạnh, hương bay dặm phần.
Chàng Vương nhớ đến xa gần,
Sang nhà Chung lão tạ ân chu tuyền.
Tình xưa ân trả nghĩa đền,
Gia thân lúc mới kết duyên Châu Trần.
Chàng càng nhẹ bước thanh vân,
Nỗi chàng càng nghĩ xa gần càng thương.
Ấy ai dặn ngọc thề vàng,
Bây giờ Kim mã, ngọc đường với ai.
Ngọn bèo chân sóng lạc loài,
Nghĩ mình vinh hiển, thương người lưu ly.
Vâng ra ngoại nhậm Lâm Truy,
Khai sơn nghìn dặm, thê nhi một đoàn.
Cầm đường ngày tháng thanh nhàn,
Sớm khuya tiếng hạc tiếng đàn tiêu dao.
Phòng xuân trướng rủ hoa đào,
Nàng Vân nằm bỗng chiêm bao thấy nàng.
Tỉnh ra mới rỉ cùng chàng,
Nghe lời chàng cũng hai đường tin nghi.
Nọ Lâm Thanh với Lâm Truy,
Khác nhau một chữ, hoặc khi có lầm.
Trong cơ thanh khí tương tầm,
Ở đây hoặc có giai âm chăng là?
Thăng đường chàng mới hỏi tra,
Họ Đô có kẻ lại già thưa lên:
Sự này đã ngoại mười niên,
Tôi đà biết mặt biết tên rành rành.
Tú bà cùng Mã Giám sinh,
Đi mua người ở Bắc Kinh đưa về.
Thuý Kiều tài sắc ai bì,
Có nghề đàn lại đủ nghề văn thơ.
Kiên trinh chẳng phải gan vừa,
Liều mình thế ấy, phải lừa thế kia.
Phong trần chịu đã ê chề,
Dây duyên sau lại xe về Thúc lang.
Phải tay vợ cả phũ phàng,
Bắt về Vô Tích toan đường bẻ hoa.
Dứt mình nàng phải trốn ra,
Chẳng may lại gặp một nhà Bạc kia.
Thoắt buôn về, thoắt bán đi,
Mây trôi bèo nổi thiếu gì là nơi!
Bỗng đâu lại gặp một người,
Hơn người trí dũng, nghiêng trời uy linh.
Trong tay muôn vạn tinh binh,
Kéo về đóng chật một thành Lâm Truy.
Tóc tơ các tích mọi kỳ,
Oán thì trả oán, ân thì trả ân.
Đã nên có nghĩa, có nhân,
Trước sau trọn vẹn, xa gần ngợi khen.
Chưa tường được họ được tên,
Sự này, hỏi Thúc sinh viên mới tường."
Nghe lời Đô nói rõ ràng,
Tức thì nghênh thiếp mời chàng Thúc sinh.
Nỗi nàng hỏi hết phân minh,
Chồng con đâu tá, tính danh là gì?
Thúc rằng: "Gặp lúc loạn ly,
Trong quân tôi hỏi thiếu gì tóc tơ.
Đại vương tên Hải, họ Từ,
Đánh quen trăm trận, sức dư muôn người.
Gặp nàng thì ở Thai Châu,
Lạ gì quốc sắc thiên tài phải duyên.
Vẫy vùng trong bấy nhiêu niên,
Làm nên đông địa kinh thiên đùng đùng.
Đại quân đồn đóng cõi đông,
Về sau chẳng biết vân mồng làm sao."
Nghe tường ngành ngọn tiêu hao,
Lòng riêng, chàng luống lao đao thẫn thờ:
Xót thay chiếc lá bơ vơ!
Kiếp trần biết rũ bao giờ cho xong?
Hoa trôi nước chảy xuôi dòng,
Xót thân chìm nỗi, đau lòng hợp tan.
Lời xưa đã lỗi muôn vàn,
Mảnh gương còn đó, phím đàn còn đây.
Đàn cầm khéo ngẩn ngơ dây,
Lò hương biết có kiếp này nữa thôi?
Bình bồng còn chút xa xôi,
Đỉnh chung sao nỡ ăn ngồi cho an!"
Rắp mong treo ấn từ quan,
Mấy sông cũng lội, mấy ngàn cũng qua.
Dấn mình trong áng can qua,
Vào sinh ra tử hoạ là thấy nhau.
Nghĩ điều trời thẳm vực sâu,
Bóng chim tăm cá biết đâu mà nhìn.
Những là nấn ná đợi tin,
Nắng mưa đã biết mấy phen đổi dời?
Năm mây bỗng thấy chiếu trời,
Khâm ban sắc chỉ đến nơi rành rành.
Kim thì cải nhậm Nam Bình,
Chàng Vương cũng cải nhậm thành Duy Dương.
Sắm xanh xe ngựa vội vàng,
Hai nhà cũng thuận một ngày phó quan.
Xảy nghe thế giặc đã tan,
Sóng êm Phúc Kiến, lửa tàn Chiết Giang.
Được tin Kim mới rủ Vương,
Tiện đường cùng lại tìm nàng sau xưa.
Hàng Châu đến đó bấy giờ,
Thật tin hỏi được tóc tơ rành rành.
Rằng: "Ngày hôm nọ giao binh,
Thất cơ Từ đã thu linh trận tiền.
Nàng Kiều công cả chẳng đền,
Lệnh quân lại bắt ép duyên thổ tù.
Nàng đà gieo ngọc trầm châu,
Sông Tiền Đường đó, ấy mồ hồng nhan!"
Thương ôi! Không hợp mà tan,
Một nhà vinh hiển riêng oan một nàng.
Chiêu hồn thiết vị lễ thường,
Giải oan lập một đàn tràng bên sông.
Ngọn triều non bạc trùng trùng,
Vời trông còn tưởng cánh hồng lúc gieo.
Tình thâm biển thảm lạ điều,
Nào hồn tinh vệ biết theo chốn nào?
Cơ duyên đâu bỗng lạ thay?
Giác Duyên đâu bỗng tìm vào đến nơi.
Trông lên linh vị chữ bài,
Thất kinh mới hỏi: "Những người đâu ta?
Với nàng thân thích gần xa,
Người còn sao bỗng làm ma khóc người?"
Nghe tin nhơ nhác rụng rời,
Xúm quanh kể họ, rộn lời hỏi tra.
Này chồng, này mẹ, này cha,
Này là em ruột, này là em dâu.
Thật tin nghe đã bấy lâu,
Pháp sư dạy thế, sự đâu lạ dường!"
Sư rằng: “có quả với nàng,
Lâm Truy buổi trước, Tiền Đường buổi sau.
Khi nàng gieo ngọc trầm châu,
Đón theo, tôi đã gặp nhau rước về.
Cùng nhau nương cửa Bồ đề,
Thảo am đó, cũng gần kề chẳng xa.
Phật tiền nhà bạc lân la,
Đăm đăm nàng cũng nhớ nhà khôn khuây."
Nghe tin nở mặt nở mày,
Mừng nào lại quá mừng này nữa chăng?
Từ phen chiếc lá lìa rừng,
Thăm tìm luống những liệu chừng nước non
Rõ ràng hoa rụng hương bay.
Kiếp sau hoạ thấy, kiếp này hẳn thôi.
Minh dương đôi ngả chắc rồi.
Cõi trần mà lại thấy người cửu nguyên!
Quây nhau lạy tạ Giác Duyên,
Bộ hành một lũ theo liền một khi.
Bẻ lau vạch cỏ tìm đi,
Tình thâm luống hãy hồ nghi nửa phần.
Quanh co theo dải giang tân,
Khỏi trăng lao đã tới sân Phật đường.
Giác Duyên lên tiếng gọi nàng,
Phòng trong vội dạo sen vàng bước ra.
Sảy xem đủ mặt một nhà,
Xuân già còn khoẻ huyên già còn tươi.
Hai em phương trưởng hoà hai,
Nọ chàng Kim đó là người ngày xưa!
Tưởng bây giờ là bao giờ,
Rõ ràng mở mắt còn ngờ chiêm bao!
Giọt châu thánh thót quẹn bào,
Mừng mừng sợ sợ xiết bao sự tình!
Huyên già dưới gối gieo mình,
Khóc than mình kể sự mình đầu đuôi:
Từ con lưu lạc quê người,
Bèo trôi sóng vỗ, chốc mười lăm năm!
Tính rằng sông nước cát lầm,
Kiếp này ai lại còn cầm gặp đây!"
Ông bà trông mặt trao tay,
Dung quang chẳng khác chi ngày bước ra.
Bấy chầy dãi nguyệt dầu hoa,
Mười phần xuân có gầy ba bốn phần.
Nỗi mừng ông lấy gì cân,
Lời tan hợp, chuyện xa gần thiếu đâu!
Hai em hỏi trước han sau,
Đứng trông, nàng đã trở sầu làm tươi.
Quây nhau lạy trước Phật đài,
Tái sinh trần tạ lòng người từ bi.
Kiệu hoa giục rước tức thì,
Vương ông dạy rước cùng về một nơi.
Nàng rằng: “[Chút] phận hoa rơi.
Nửa đời nếm trải mọi mùi đắng cay.
Tính rằng mặt nước chân mây,
Lòng nào còn tưởng có rày nữa không?
Thì rày tái thế tương phùng,
Khát khao đã thoả tấm lòng lâu nay!
Đã đem mình bỏ am mây,
Tuổi này gửi với cỏ cây cũng vừa.
Mùi thiền đã bén muối ích,
Màu thiền ăn mặc đã ưa nâu sồng.
Sự đời đã tắt lò lòng,
Còn chen vào chốn bụi hồng làm chi!
Dở dang nào có hay gì,
Đã tu, tu trót qua thì thì thôi!
Trùng sinh ân nặng bể trời,
Lòng nào nỡ dứt nghĩa người ra đi?"
Ông rằng: "Bỉ thử nhất thì,
Tu hành thì cũng phải khi tòng quyền.
Phải điều cầu Phật cầu tiên,
Tình kia, Hiếu nọ ai đền cho đây?
Độ sinh nhờ đức cao dày,
Lập am rồi sẽ rước thầy ở chung."
Nghe lời, nàng đã phải lòng,
Giã sư, giã cảnh đều cùng bước ra.
Một đoàn về đến quan nha,
Đoàn viên vội mở tiệc hoa vui vầy.
Tàng tàng chén cúc dở say,
Đứng lên Vân mới giãi bày một hai.
Rằng: "Trong tác hợp cơ trời,
Hai bên gặp gỡ một lời kết giao.
Gặp cơn bình địa ba đào,
Vậy đem duyên chị buộc vào cho em.
Cũng là phận cải duyên kim,
Cũng là máu chảy ruột mềm chớ sao?
Những là rày ước mai ao,
Mười lăm năm ấy, biết bao nhiêu tình!
Bây giờ gương vỡ lại lành,
Khuôn thiêng lừa đảo đã dành có nơi.
Còn duyên may lại còn người,
Còn vầng trăng bạc, còn lời nguyền xưa.
Quả mai ba bảy khi vừa,
Đào non sớm liệu xe tơ kịp thì!"
Dứt lời, nàng vội gạt đi:
Sự muôn năm cũ, kể chi bây giờ?
Một lời tuy có ước xưa,
Xét mình dãi gió dầu mưa đã nhiều.
Nói càng hổ thẹn trăm chiều,
Thì cho ngọn nước thuỷ triều chảy xuôi!”
Chàng rằng: "Nói cũng lạ đời,
Dẫu lòng kia vậy, còn lời ấy sao?
Một lời đã trót thâm giao,
Dưới trời có đất, trên cao có trời!
Dẫu rằng vật đổi sao dời,
Tử sinh cũng giữ lấy lời tử sinh.
Duyên kia có phụ chi tình,
Mà toan chia gánh chung tình làm hai?”
Nàng rằng: "Gia thất duyên hài.
Xót lòng ân ái, ai ai cũng lòng.
Nghĩ rằng trong đạo vợ chồng,
Hoa thơm phong nhị, trăng vòng tròn gương.
Chữ trinh đáng giá nghìn vàng,
Đuốc hoa chẳng thẹn với chàng mai xưa.
Thiếp từ ngộ biến đến giờ,
Ong qua bướm lại đã thừa xấu xa.
Bấy chầy gió táp mưa sa,
Mấy trăng cũng khuyết, mấy hoa cũng tàn.
Còn chi là cái hồng nhan,
Đã xong thân thế, còn toan nỗi nào?
Nghĩ mình, chẳng hổ mình sao?
Dám đem trần cấu dự vào bố kinh!
Đã hay chàng nặng vì tình,
Trông hoa đèn, chẳng tủi mình lắm ru!
Từ rày khép cửa phòng thu,
Chẳng tu thì cũng là tu mới là!
Chàng dù nghĩ đến tình xa,
Đem tình cầm sắt đổi ra cầm cờ.
Nói chi kết tóc xe tơ,
Đã buồn cả ruột mà dơ cả đời!"
Chàng rằng: "Khéo nói nên lời,
Mà trong lẽ phải có người có ta!
Xưa nay trong đạo đàn bà,
Chữ Trinh kia cũng có ba bảy đường.
Có khi biến, có khi thường,
Có quyền nào phải một đường chấp kinh?
Như nàng lấy Hiếu làm Trinh,
Bụi nào cho đục được mình ấy vay?
Trời còn để có hôm nay,
Tan sương biết ngõ, áng mây giữa trời.
Hoa tàn mà lại thêm tươi,
Trăng tàn mà lại hơn mười rằm xưa.
Có điều chi nữa mà ngờ,
Khách qua đường để hững hờ chàng Tiêu!"
Nghe chàng nói đã hết điều,
Hai thân thì cũng quyết theo một bài.
Hết lời khôn lẽ chối lời,
Gót đầu nàng những ngắn dài thở than.
Nhà vừa mở tiệc đoàn viên,
Hoa soi ngọn đuốc, hồng chen bức là.
Cùng nhau giao bái một nhà,
Lễ đà đủ lễ, đôi là đủ đôi.
Động phòng dìu dặt chén mồi,
Bâng khuâng duyên mới, ngậm ngùi tình xưa.
Những từ sen ngó đào tơ,
Mười lăm năm mới bây giờ là đây!
Tình duyên ấy, hợp tan này,
Bi hoan mấy nỗi, đêm này trăng cao.
Canh khuya bức gấm rủ thao,
Dưới đèn tỏ nghĩa, má đào thêm xuân.
Tình nhân lại gặp tình nhân,
Hoa xưa ong cũ, mấy phân trọng tình!
Nàng rằng: "Phận thiếp đã đành,
Có làm chi nữa cái mình bỏ đi!
Nghĩ chàng nghĩa cũ tình ghi,
Chiều lòng gọi có xướng tuỳ mảy may.
Riêng lòng đã thẹn lắm thay,
Cũng đà mặt dạn mày dày khó coi!
Những là âu yếm vành ngoài,
Còn toan mở mặt với người cho qua.
Lại như những thói người ta,
Vớt hương dưới đất, bẻ hoa cuối mùa.
Cũng nhơ giở nhuốc bày trò,
Còn tình đâu nữa mà thù đấy thôi!
Người yêu ta xấu với người,
Yêu nhau thì lại bằng mười phụ nhau!
Cửa nhà dù tính về lâu,
Thì còn em đó, lọ cầu chị đây?
Chữ trinh còn một chút này,
Chẳng cầm mộc vững đông giày cho tan!
Còn nhiều ân ái chan chan,
Hay gì vầy cái hoa tàn mà biết?”
Chàng rằng: "Gắn bó một lời,
Bỗng không cá nước chim trời lỡ nhau.
Xót người lưu lạc bấy lâu,
Tưởng thề thốt nặng cũng đau đớn lắm!
Thương nhau sinh tử đã nhiều,
Đưa nhau còn thiếu bấy nhiêu là tình.
Chừng xuân tơ liễu còn xanh,
Nghĩ chưa chưa thoát khỏi vành ái ân.
Gương trong chẳng chút bụi trần,
Một lời quyết hẳn muôn phần kinh thêm!
Bấy lâu đáy bể mò kim,
Là nhiều vàng đá phải tìm trăng hoa.
Ai ngờ lại họp một nhà,
Lọ là chăn gối mới ra sắt cầm!"
Nghe lời sửa áo cài trâm,
Khấu đầu lạy trước cao thâm nghìn trùng.
“Thân tàn [tràn] đục khơi trong
Là nhờ quân tử khác lòng người ta.
Mấy lời tâm phúc ruột rà.
Tương tri dường ấy mới là tương tri!
Chở che đùm bọc thiếu gì,
Trăm năm danh tiết cũng về đêm nay!”
Thoắt thôi tay lại cầm tay,
Càng yêu vì nết, càng thương vì tình.
Thêm nến giá, nổi hương bình,
Cùng nhau lại chuốc chén quỳnh giao hoan.
Tình xưa lai láng khôn hàn,
Thong dong lại hỏi ngón đàn ngày xưa.
Nàng rằng: "Vì mấy đường tơ,
Lắm người cho đến bây giờ lại thôi.
Ăn năn thì sự đã rồi,
Nể lòng người cũ vâng lời một phen."
Phím đàn dè dặt tay tiên,
Khói trầm cao thấp, tiếng đàn gần xa.
Khúc đâu đầm ấm dương hoà,
Ấy là hồ điệp hay là Trang sinh.
Khúc đâu êm ái xuân tình,
Ấy hồn Thục đế hay mình đỗ quyên?
Trong sao châu nhỏ duềnh quyên,
Ấm sao hạt ngọc Lam Điền mới đông!
Lọt tai nghe suốt năm cung,
Tiếng nào là chẳng não nùng xôn xao.
Chàng rằng: "Phổ ấy tay nào,
Xưa sau sầu thảm, nay sao vui vầy?
Thương vui bởi tại lòng này,
Hay là khổ tận đến ngày cam lai?"
Nàng rằng: “Vì chút hay chơi,
Đoạn trường tiếng ấy hại người bấy lâu!
Một phen tri kỷ cùng nhau,
Cuốn dây từ đấy về sau cũng chừa."
Chuyện trò chưa cạn tóc tơ,
Gà đà gáy sáng, trời vừa rạng đông.
Tình riêng, chàng lại nói cùng,
Một nhà ai cũng lạ lùng khen lao.
Cho hay thục nữ chí cao,
Phải người sớm mận tối đào như ai?
Hai tình vẹn vẽ hoà hai,
Chẳng trong chăn gối, cũng ngoài cầm thơ.
Khi chén rượu, khi cuộc cờ,
Khi xem hoa nở, khi chờ trăng lên.
Ba sinh đã phỉ mười nguyền,
Duyên đôi lứa cũng là duyên bạn bầy.
Nhớ lời lập một am mây,
Khiến người thân thích, rước thầy Giác Duyên.
Đến nơi đóng cửa cài then,
Rêu trùm kẽ ngạch, cỏ trên mái nhà.
Sư đà hái thuốc phương xa,
Mây bay hạc lánh biết là tìm đâu?
Nặng vì chút nghĩa xưa sau,
Trên am cứ giữ hương dầu hôm mai.
Một nhà phúc lộc gồm hai,
Thiên niên dằng dặc quan giai lần lần.
Thừa gia chẳng hết nàng Vân:
Một cây cù mộc, một sân quế hoè.
Phong lưu phú quý ai bì,
Ví xuân một cửa để bia muôn đời.
Ngẫm hay muôn sự tại trời,
Trời kia đã bắt làm người có thân.
Bắt phong trần, phải phong trần,
Cho thanh cao mới được phần thanh cao.
Có đâu thiên vị người nào,
Chữ tài chữ mệnh dồi dào cả hai.
Có tài mà cậy chi tài,
Chữ Tài liền với chữ Tai một vần.
Đã mang lấy nghiệp vào thân,
Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa.
Thiện căn ở tại lòng ta,
Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ tài.
Lời quê nhặt gói dông dài,
Mua vui cũng được một vài trống canh.

   




Chú thích