Truyền đạo của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 4

Đời đầy-dẫy nỗi đau-đớn và sai-lầm

41 Ta xây lại, xem-xét mọi sự hà-hiếp làm ra ở dưới mặt trời; kìa, nước mắt của kẻ bị hà-hiếp, song không ai an-ủi họ! Kẻ hà-hiếp có quyền-phép, song không ai an-ủi cho kẻ bị hà-hiếp! 2 Vậy, ta khen những kẻ chết đã lâu rồi là sướng hơn kẻ còn sống; 3 còn kẻ chưa được sanh ra, chưa thấy những gian-ác làm ra dưới mặt trời, ta cho là có phước hơn hai đằng kia.

4 Ta cũng thấy mọi công-lao và mọi nghề khéo là đều gây cho người nầy kẻ khác ganh-ghét nhau. Đều đó cũng là sự hư-không, theo luồng gió thổi.

5 Kẻ ngu-muội khoanh tay, ăn lấy thịt mình.

6 Thà đầy một lòng bàn tay mà bình-an, hơn là đầy cả hai mà bị lao-khổ, theo luồng gió thổi.

7 Ta bèn xây lại xem-thấy sự hư-không ở dưới mặt trời: 8 Nầy một người cô-độc, chẳng có ai hoặc con trai hay là anh em; dầu vậy, lao-khổ nó không thôi, mắt nó không hề chán của-cải; nó không hề nghĩ rằng: Vậy ta lao-khổ, ta bắt linh-hồn nhịn các phước là vì ai? Đều đó cũng là hư-không, thật là công việc cực-nhọc.

9 Hai người hơn một, vì họ sẽ được công-giá tốt về công-việc mình. 10 Nếu người nầy sa-ngã, thì người kia sẽ đỡ bạn mình lên; nhưng khốn thay cho kẻ ở một mình mà sa-ngã, không có ai đỡ mình lên! 11 Cũng vậy, nếu hai người ngủ chung thì ấm; còn một mình thì làm sao ấm được? 12 Lại nếu kẻ ở một mình bị người khác thắng, thì hai người có thế chống-cự nó; một sợi dây đánh ba tao lấy làm khó đứt.

13 Một kẻ trẻ tuổi nghèo mà khôn, hơn một ông vua già-cả mà dại, chẳng còn biết nghe lời khuyên-can. 14 Vì kẻ trẻ ra khỏi ngục-khám đặng làm vua, dầu sanh ra nghèo trong nước mình. 15 Ta thấy mọi người sống đi đi lại lại dưới mặt trời, đều theo kẻ trẻ ấy, là người kế-vị cho vua kia. 16 Dân phục dưới quyền người thật đông vô-số; dầu vậy, những kẻ đến sau sẽ chẳng vui-thích về người. Đều đó cũng là sự hư-không, theo luồng gió thổi.