Truyền đạo của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 12

121 Trong buổi còn thơ-ấu hãy tưởng-nhớ Đấng Tạo-Hóa ngươi, trước khi những ngày gian-nan chưa đến, trước khi những năm tới mà ngươi nói rằng: Ta không lấy làm vui lòng; 2 trước khi ánh-sáng mặt trời, mặt trăng, và các ngôi sao chưa tối-tăm, và mây chưa lại tuôn đến sau cơn mưa; 3 trong ngày ấy kẻ giữ nhà run-rẩy, những người mạnh-sức cong-khom, kẻ xay cối ngừng lại bởi vì số ít, những kẻ trông xem qua cửa sổ đã làng mắt, 4 hai cánh cửa bên đường đóng lại, và tiếng xay mỏn lần; lúc ấy người ta nghe tiếng chim kêu bèn chờ-dậy, và tiếng con gái hát đều hạ hơi; 5 lại người ta sợ-sệt mà lên cao, và hãi-hùng lúc đi đường; lúc ấy cây hạnh trổ bông, cào-cào trở nên nặng, và sự ước-ao chẳng còn nữa; vì bấy giờ người đi đến nơi-ở đời đời của mình, còn những kẻ tang-chế đều đi vòng-quanh các đường-phố: 6 lại hãy tưởng-nhớ Đấng Tạo-Hóa trước khi dây bạc đứt, và chén vàng bể, trước khi vò vỡ ra bên suối, và bánh xe gãy ra trên giếng; 7 và bụi-tro trở vào đất y như nguyên-cũ, và thần-linh trở về nơi Đức Chúa Trời, là Đấng đã ban nó.

8 Kẻ truyền-đạo nói: Hư-không của sự hư-không; mọi sự đều hư-không.

9 Vả lại, bởi vì kẻ truyền-đạo là người khôn-ngoan, nên cũng cứ dạy sự tri-thức cho dân-sự; người đã cân-nhắc, tra-soát, và sắp-đặt thứ-tự nhiều câu châm-ngôn. 10 Kẻ truyền-đạo có chuyên-lo tìm-kiếm những câu luận tốt-đẹp; và các lời đã viết ra đều là chánh-trực và chơn-thật. 11 Lời của người khôn-ngoan giống như đót; sắp chọn các câu châm-ngôn khác nào đinh đóng chặt: nó do một đấng chăn chiên mà truyền ra.

12 Lại, hỡi con, hãy chịu dạy: người ta chép nhiều sách chẳng cùng; còn học quá thật làm mệt-nhọc cho xác-thịt.

13 Chúng ta hãy nghe lời kết của lý-thuyết nầy: Khá kính-sợ Đức Chúa Trời và giữ các điều-răn Ngài; ấy là trọn phận-sự của ngươi. 14 Vì Đức Chúa Trời sẽ đem đoán-xét các công-việc, đến đỗi việc kín-nhiệm hơn hết, hoặc thiện hoặc ác cũng vậy.