Thơ lấy vần khoai
Cũng phải xơi ngơi[1] cũng phải chơi,
Làm người nào phải Phật lo đời.
Ngày dài dễ đặng ba muôn sáu,
Tháng chẵn lần qua một chục hai.
Việc phủ vua quan giờ có phép,[2]
Tiệc thơ hầu hạ dám nhường ai.
Mua vui ngàn lượng xin đừng tiếc,
Đã thấy co ro cất củ khoai.[3]
Chú thích
- ▲ Tiếng hoàng phái: xơi=thời, ăn; ngơi=giấc, ngủ.
- ▲ Ngài khi ấy làm Hữu-tôn-khanh.
- ▲ Ý nói hà tiện, để cười một đôi ngài kia.
Tác phẩm này, được phát hành trước ngày 1 tháng 1 năm 1929, đã thuộc phạm vi công cộng trên toàn thế giới vì tác giả đã mất hơn 100 năm trước.