Rô-ma/3
Sự dân Giu-đa được ơn trổi hơn.— Sự thành-tín và sự công-bình của Đức Chúa Trời đối với dân ấy
31 Vậy thì, sự trổi hơn của người Giu-đa là thể nào, hay là phép cắt-bì có ích gì chăng? 2 Ích lớn đủ mọi đàng. Trước hết là đều nầy: ấy là lời phán của Đức Chúa Trời đã phó cho dân Giu-đa. 3 Mà làm sao! nếu một vài người trong bọn họ không thành-tín, thì sự không thành-tín của họ có làm cho sự thành-tín của Đức Chúa Trời ra hư-không sao? 4 Chẳng hề như vậy! Thà xưng Đức Chúa Trời là thật và loài người là giả-dối, như có chép rằng:
Ấy vậy Chúa sẽ được xưng công-bình trong lời phán của Ngài,
Và sẽ được thắng khi chịu xét-đoán.[1]
5 Song nếu sự không công-bình của chúng ta tỏ ra sự công-bình của Đức Chúa Trời, thì sẽ nói làm sao? Khi Đức Chúa Trời giáng cơn giận thì Ngài không công-bình sao? (Tôi nói như cách người ta nói.)— 6 Chẳng hề như vậy! Nếu vậy thì Đức Chúa Trời đoán-xét thế-gian thể nào?
7 Nhưng, nếu lẽ thật Đức Chúa Trời bởi sự nói dối của tôi mà được sự vinh-hiển lớn hơn, thì sao tôi còn bị đoán-xét như kẻ có tội? — 8 Vậy thì, sao chúng ta không làm sự dữ cho được sự lành, như kẻ gièm-pha đã cáo và quyết rằng chúng ta dạy đều ấy?... Sự đoán-phạt những người đó là công-bình.
Luật-pháp bắt dân Giu-đa và hết thảy mọi người đều nhận tội
9 Thế nào! Chúng ta có đều gì hơn chăng? Chẳng có, vì chúng ta đã tỏ ra rằng người Giu-đa và người Gờ-réc thảy đều phục dưới quyền tội-lỗi, 10 như có chép rằng:
Chẳng có một người công-bình nào hết, dẫu một người cũng không.
11 Chẳng có một người nào hiểu-biết,
Chẳng có một người nào tìm-kiếm Đức Chúa Trời.
12 Chúng nó đều sai-lạc cả, thảy cùng nhau ra vô-ích;
Chẳng có một người làm đều lành, dẫu một người cũng không.[2]
13 Họng chúng nó như huyệt-mả mở ra;
Dùng lưỡi mình để phỉnh-gạt;[3]
Dưới môi chúng nó có nọc rắn hổ-mang.[4]
14 Miệng chúng nó đầy những lời nguyền-rủa và cay-đắng.[5]
15 Chúng nó có chơn nhẹ-nhàng đặng làm cho đổ máu.
16 Trên đường-lối chúng nó rặc những sự tàn-hại và khổ-nạn,
17 Chúng nó chẳng hề biết con đường bình-an.[6]
18 Chẳng có sự kính-sợ Đức Chúa Trời ở trước mặt chúng nó.[7]
19 Vả, chúng ta biết rằng những đều mà luật-pháp nói, là nói cho mọi kẻ ở dưới luật-pháp, hầu cho miệng nào cũng phải ngậm lại, cả thiên-hạ đều nhận tội trước mặt Đức Chúa Trời; 20 vì chẳng có một người nào bởi việc làm theo luật-pháp mà sẽ được xưng công-bình trước mặt Ngài, vì luật-pháp cho người ta biết tội-lỗi.
III. — Sự công-bình của Đức Chúa Trời và ân-điển Ngài tỏ ra: sự chuộc tội, sự xưng công-bình bởi đức-tin
(Từ 3 : 21 đến 5 : 21)
Sự công-bình của Đức Chúa Trời đã tỏ ra bởi sự chết chuộc tội của Đức Chúa Jêsus-Christ
21 Nhưng hiện bây giờ, sự công-bình của Đức Chúa Trời, mà luật-pháp và các đấng tiên-tri đều làm chứng cho, đã bày-tỏ ra ngoài luật-pháp: 22 tức là sự công-bình của Đức Chúa Trời, bởi sự tin đến Đức Chúa Jêsus-Christ, cho mọi người nào tin. Chẳng có phân-biệt chi hết, 23 vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh-hiển của Đức Chúa Trời, 24 và họ nhờ ân-điển Ngài mà được xưng công-bình nhưng-không, bởi sự chuộc tội đã làm trọn trong Đức Chúa Jêsus-Christ, 25 là Đấng Đức Chúa Trời đã lập làm của-lễ chuộc tội, bởi đức-tin trong huyết Đấng ấy. Ngài đã bày-tỏ sự công-bình mình như vậy, vì đã bỏ qua các tội phạm trước kia, 26 trong buổi Ngài nhịn-nhục; tức là Ngài đã tỏ sự công-bình Ngài trong thời hiện-tại, tỏ ra mình là công-bình và xưng công-bình kẻ nào tin đến Đức Chúa Jêsus.
27 Vậy thì sự khoe mình ở đâu? Đã bị trừ-bỏ rồi. Bởi luật-pháp nào? Luật-pháp của việc làm chăng? Không phải, nhưng bởi luật-pháp của đức-tin; 28 vì chúng ta kể rằng người ta được xưng công-bình bởi đức-tin, chớ không bởi việc làm theo luật-pháp. 29 Hay là, Đức Chúa Trời chỉ là Đức Chúa Trời của dân Giu-đa sao? Há chẳng phải cũng là Đức Chúa Trời của dân ngoại ư? Phải, Ngài cũng là của dân ngoại nữa; 30 vì chỉ có một Đức Chúa Trời, là Đấng làm cho kẻ chịu cắt-bì được xưng công-bình bởi đức-tin, cũng làm cho kẻ không chịu cắt-bì được xưng công-bình bởi đức-tin nữa.
31 Vậy, chúng ta nhơn đức-tin mà bỏ luật-pháp hay sao? Chẳng hề như vậy! Trái lại, chúng ta làm vững-bền luật-pháp.