Phục truyền Luật lệ Ký của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 23

Luật về người không được vào những hội thánh, về sự tinh-sạch, về tôi-tớ trốn, về kỵ-nữ, v. v.

231 Người hoạn, hoặc vì ngoại-thận bị dập, hay là bị cắt, sẽ không được phép vào hội của Đức Giê-hô-va. 2 Con ngoại-tình không được phép vào hội của Đức Giê-hô-va, dầu đến đời thứ mười cũng chẳng vào được.

3 Dân Am-môn và dân Mô-áp sẽ không được phép vào hội Đức Giê-hô-va, dầu đến đời thứ mười cũng chẳng hề bao giờ vào được; 4 bởi vì khi các ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô, chúng nó không đem bánh và nước ra rước các ngươi trên đường, và bởi vì chúng nó có mướn Ba-la-am, con trai Bê-ô, ở Phê-thô-rơ tại Mê-sô-bô-ta-mi, đi đến rủa-sả ngươi. 5 Nhưng Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi không chịu nghe Ba-la-am, bèn đổi sự rủa-sả ra sự chúc phước cho ngươi, vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi thương-mến ngươi. 6 Trọn đời ngươi chớ hề cầu sự bình-an, hoặc sự ích-lợi cho chúng nó.

7 Chớ lấy làm gớm-ghiếc người Ê-đôm, vì là anh em mình. Cũng chớ lấy làm gớm-ghiếc người Ê-díp-tô, vì ngươi đã làm khách trong xứ người, 8 con-cháu họ sanh về đời thứ ba sẽ được phép vào hội Đức Giê-hô-va.

9 Khi ngươi kéo binh ra hãm đánh quân thù-nghịch mình, hãy coi chừng về mọi việc ác. 10 Ví bằng trong các ngươi có ai không được tinh-sạch bởi mộng-di xảy đến lúc ban đêm, thì người đó phải đi ra ngoài trại-quân, chớ vào; 11 buổi chiều người sẽ tắm trong nước, rồi khi mặt trời vừa lặn, sẽ vào trại-quân lại. 12 Ngươi phải có một chỗ riêng ở ngoài trại-quân; ấy là nơi ngươi phải đi ra; 13 phải có một cây nọc với đồ tùy thân, khi nào muốn đi ra ngoài, hãy lấy cây nọc nầy mà đào, rồi khi đi, phải lấp phẩn mình lại. 14 Bởi vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi đi giữa trại-quân ngươi, đặng giải-cứu ngươi và phó kẻ thù-nghịch cho. Vậy, trại-quân ngươi phải thánh, kẻo Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi thấy sự ô-uế ở nơi ngươi, và xây mặt khỏi ngươi chăng.

15 Khi tôi-tớ trốn khỏi chủ mình chạy đến nhà ngươi, chớ nộp nó lại cho chủ; 16 nó sẽ ở với ngươi tại giữa xứ ngươi, trong nơi nào nó chọn, tức trong một thành nào của ngươi mà nó lấy làm ưa-thích; chớ hà-hiếp nó.

17 Trong vòng con gái Y-sơ-ra-ên, chớ có người nào chuyên sự buôn hương; trong vòng con trai Y-sơ-ra-ên cũng chớ có người nào chuyên sự tà-dâm.

18 Mặc dầu sự hứa-nguyện ngươi thể nào, chớ đem vào nhà của Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, hoặc tiền-công của một con đĩ, hay là giá trả cho một con chó; vì cả hai đều lấy làm gớm-ghiếc cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi.

19 Ngươi chớ đòi lời-lãi gì nơi anh em mình về tiền-bạc, về đồ-ăn hay là về món nào mặc dầu người ta cho vay, để ăn lời. 20 Ngươi được phép lấy lợi người ngoại-bang, nhưng chớ lấy lợi anh em mình, để Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban phước cho ngươi về mọi việc ngươi sẽ làm trong xứ mà ngươi sẽ vào để nhận lấy.

21 Khi ngươi hứa-nguyện cùng Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, thì chớ trì-huỡn làm cho xong; vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi hẳn sẽ đòi sự hoàn-nguyện ấy; bằng chẳng làm cho xong, ngươi sẽ mang lấy tội. 22 Nhưng nếu ngươi không hứa-nguyện, thì không phạm tội. 23 Khi môi ngươi đã hứa cùng Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi một sự hứa-nguyện lạc-ý, thì khá cẩn-thận làm trọn lời ra khỏi miệng mình đó.

24 Khi ngươi vào vườn nho của kẻ lân-cận mình, thì có phép ăn nho, tùy theo miệng ăn ngon cho no-nê, song không được bỏ trong giỏ mình. 25 Khi ngươi vào đồng lúa mì của kẻ lân-cận mình, thì được phép lấy tay rứt gié lúa; nhưng chớ đặt lưỡi hái vào đồng lúa mì của kẻ lân-cận mình.