Thu trung phát Quỳnh giang,
Thu mộ để Chu thị
Kế nhật du tam tuần,
Khứ trình vị thập lý.
“Tự tiếu hành hà trì?”
Thử ý cực nan chỉ.
Mạc ngôn đạo lộ trường,
Mạc ngôn hương quốc dị,
Mạc ngôn cân lực nhuyễn,
Mạc ngôn đồng bộc tụy,
Đãn vị tâm bất tiền,
Xạ hành tiện dục chỉ.
Bẩm tính bản thô sơ,
Bão phụ vô tài trí,
Cốt tướng khô dĩ bạc,
Công danh đương bất khỉ (khởi).
Tinh thần suy thả lãn,
Vinh lạc phi sở thị,
Xuất hoạn kinh ngũ niên,
Bôn tẩu tổng vô vị.
Phàm sự đương thoái lưu,
Khởi độc hành dĩ nhĩ.
|
Bắt chước bài thơ “Tự cười sao đi chậm” của ông Bạch Lạc Thiên (Bạch Cư Dị) đời xưa
Giữa thu đi từ sông Quỳnh,
Cuối thu mới đến chợ Chu.
Tính này, đã quá ba tuần
Đường đi chưa được mười dặm.
Tự cười: Đi sao chậm thế!
Ý này nói thật khó.
Chớ bàn chuyện xa xôi,
Chớ bảo lạ làng lạ nước,
Chớ bảo gân cốt yếu ớt,
Chớ kêu tôi tớ nhọc mệt,
Chỉ vì lòng không muốn đi,
Vừa đi đã muốn dừng bước.
Bẩm tính vốn dĩ thô sơ,
Lại không tài trí gì ôm ấp,
Tướng mạo đã khô lại hèn,
Công danh chắc không kham nổi.
Tinh thần đã suy lại lười,
Chẳng hám vinh hoa lạc thú,
Làm quan đã trải năm năm
Tất tưởi những điều vô vị.
Mọi việc nên rút giữa chừng,
Riêng gì "chuyện đi" mà kể!
|