Mác của Thánh sử Máccô, do Phan Khôi dịch
Đoạn 15

Đức Chúa Jêsus trước mặt Phi-lát

151 Vừa lúc ban mai, các thầy tế-lễ cả bàn-luận với các trưởng-lão, các thầy thông-giáo cùng cả tòa công-luận; khi đã trói Đức Chúa Jêsus rồi, thì giải nộp cho Phi-lát. 2 Phi-lát hỏi Ngài rằng: Ấy chính ngươi là Vua dân Giu-đa phải không? Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Thật như lời. 3 Các thầy tế-lễ cả cáo Ngài nhiều đều. 4 Phi-lát lại tra-gạn Ngài, mà rằng: Ngươi chẳng đối-đáp chi hết sao? Hãy coi họ cáo tội ngươi biết bao nhiêu! 5 Nhưng Đức Chúa Jêsus chẳng trả lời chi nữa, nên nỗi Phi-lát lấy làm lạ.

6 Vả, hễ đến ngày lễ Vượt-qua, quan vốn quen thói tha cho dân một tên tù, tùy theo dân xin. 7 Bấy giờ có một đứa tên là Ba-ra-ba bị tù với kẻ làm loạn, vì trong khi nổi loạn, chúng nó phạm tội giết người. 8 Đoàn dân đã lên, bèn xin Phi-lát làm cho mình theo như lệ thường. 9 Phi-lát trả lời rằng: Các ngươi muốn ta tha Vua dân Giu-đa cho chăng? 10 Vì người biết rõ các thầy tế-lễ cả đã nộp Ngài bởi lòng ghen-ghét. 11 Nhưng các thầy tế-lễ cả xui dân xin người tha tên Ba-ra-ba cho mình thì hơn. 12 Phi-lát lại cất tiếng hỏi rằng: Vậy thì các ngươi muốn ta dùng cách nào xử người mà các ngươi gọi là Vua dân Giu-đa? 13 Chúng lại kêu lên rằng: Hãy đóng đinh nó vào thập-tự-giá! 14 Phi-lát nói cùng chúng rằng: Song người nầy đã làm đều ác gì? Chúng lại kêu lớn tiếng hơn rằng: Hãy đóng đinh nó vào thập-tự-giá! 15 Phi-lát muốn cho đẹp lòng dân, bèn tha tên Ba-ra-ba; và sai đánh đòn Đức Chúa Jêsus, rồi giao Ngài cho chúng đem đóng đinh trên cây thập-tự.

16 Lính điệu Đức Chúa Jêsus vào sân trong, tức là trong chỗ trường-án; và nhóm cả cơ binh lại đó. 17 Họ choàng cho Ngài một cái áo điều, và đội trên đầu Ngài một cái mão bằng gai họ đã đương, 18 rồi chào Ngài rằng: Kính lạy Vua dân Giu-đa! 19 Lại lấy cây sậy đánh đầu Ngài, nhổ trên Ngài, và quì xuống trước mặt Ngài mà lạy. 20 Khi họ đã nhạo-cười Ngài như vậy rồi, thì cổi áo điều ra, mặc áo của Ngài lại cho Ngài, và đem ra để đóng đinh trên cây thập-tự.

Đức Chúa Jêsus bị đóng đinh trên cây thập-tự

21 Có một tên Si-môn kia, người thành Sy-ren, là cha A-léc-xan-đơ và Ru-phu, ở ngoài ruộng về, đi ngang qua đó; họ bắt phải vác cây thập-tự. 22 Họ đem Đức Chúa Jêsus đến nơi kia, gọi là Gô-gô-tha, nghĩa là chỗ Sọ. 23 Họ cho Ngài uống rượu hòa với một-dược; song Ngài không uống. 24 Khi đóng đinh Ngài trên cây thập-tự rồi, họ chia áo-xống Ngài cho nhau, bắt thăm để biết ai được gì. 25 Lúc đóng đinh Ngài, là giờ thứ ba.[1] 26 Án Ngài có ghi vào cái bảng rằng: Vua dân Giu-đa. 27 Cũng có hai đứa ăn cướp bị đóng đinh với Ngài, một đứa tại cây thập-tự bên hữu Ngài, một đứa tại cây thập-tự bên tả.[2]

29 Những kẻ đi ngang qua đó chế-báng Ngài, lắc đầu mà nói rằng: Ê! ngươi là kẻ phá đền-thờ, và cất lại trong ba ngày, 30 hãy cứu lấy mình, xuống khỏi cây thập-tự đi! 31 Các thầy tế-lễ cả và các thầy thông-giáo cũng nói với nhau như vậy, mà nhạo-cười Ngài rằng: Hắn đã cứu kẻ khác; mà cứu mình không được! 32 Hỡi Đấng Christ, Vua dân Y-sơ-ra-ên, bây giờ hãy xuống khỏi cây thập-tự, để cho chúng ta thấy và tin! Hai đứa bị đóng đinh cùng Ngài cũng nhiếc-móc Ngài nữa.

33 Đến giờ thứ sáu, khắp đất đều tối-tăm mù-mịt cho tới giờ thứ chín.[3] 34 Đến giờ thứ chín, Đức Chúa Jêsus kêu lớn tiếng rằng: Ê-lô-i, Ê-lô-i, lam-ma-sa-bách-ta-ni? nghĩa là: Đức Chúa Trời tôi ơi, Đức Chúa Trời tôi ơi, sao Ngài lìa-bỏ tôi?[4] 35 Có mấy người đứng đó nghe vậy, thì nói rằng: Coi kìa, hắn kêu Ê-li. 36 Có một người trong bọn họ chạy lấy bông-đá thấm đầy giấm, để trên đầu cây sậy, đưa cho Ngài uống, mà nói rằng: Hãy để, chúng ta coi thử Ê-li có đến đem hắn xuống chăng! 37 Nhưng Đức Chúa Jêsus kêu một tiếng lớn, rồi trút linh-hồn.

38 Màn trong đền-thờ xé ra làm đôi từ trên chí dưới. 39 Thầy đội đứng đối ngang Ngài, thấy Ngài trút linh-hồn như vậy, thì nói rằng: Người nầy quả thật là Con Đức Chúa Trời. 40 Lại có những đờn-bà đứng xa xa mà xem. Trong số ấy có Ma-ri Ma-đơ-len, Ma-ri là mẹ Gia-cơ nhỏ, và Giô-sê, cùng Sa-lô-mê, 41 là ba người đã theo hầu việc Ngài khi Ngài ở xứ Ga-li-lê; cũng có nhiều đờn-bà khác nữa, là những người đã theo Ngài lên thành Giê-ru-sa-lem.

Sự chôn Chúa

42 Bấy giờ là ngày sắm-sửa, nghĩa là hôm trước ngày Sa-bát; khi đã chiều tối, 43 có một người tên là Giô-sép, ở thành A-ri-ma-thê, là nghị-viên tòa công-luận có danh-vọng, cũng trông-đợi nước Đức Chúa Trời. Người bạo gan đến Phi-lát mà xin xác Đức Chúa Jêsus. 44 Phi-lát lấy làm lạ về Ngài chết mau như vậy, bèn đòi thầy đội đến mà hỏi thử Ngài chết đã lâu chưa. 45 Vừa nghe tin thầy đội trình, thì giao xác cho Giô-sép. 46 Người đã mua vải liệm, cất xác Đức Chúa Jêsus xuống khỏi cây thập-tự, dùng vải liệm vấn lấy Ngài, rồi để xác trong huyệt đã đục trong hòn đá lớn, đoạn, lăn một hòn đá chận cửa huyệt lại. 47 Vả, Ma-ri Ma-đơ-len cùng Ma-ri mẹ Giô-sê, đều thấy chỗ táng Ngài.

  1. Là chín giờ sáng.
  2. Có nhiều bản thêm câu 28 rằng: Như vậy được ứng-nghiệm lời Kinh-thánh rằng: Ngài đã bị kể vào hàng kẻ dữ.
  3. Nghĩa là từ giữa trưa cho đến ba giờ chiều.
  4. Thi-thiên 22:1.