Mác/11
Sự vào thành Giê-ru-sa-lem
111 Khi tới gần thành Giê-ru-sa-lem, bên làng Bê-pha-giê và làng Bê-tha-ni, ngang núi Ô-li-ve, Đức Chúa Jêsus sai hai môn-đồ đi, 2 và phán rằng: Hãy đi đến làng ngay trước mặt các ngươi; vừa khi vào đó, thấy một con lừa con đương buộc, chưa có ai cỡi; hãy mở nó ra, dắt về cho ta. 3 Hoặc có ai hỏi các ngươi rằng: Vì sao làm đều đó? hãy đáp lại: Chúa cần dùng nó, tức thì họ sẽ cho dắt lừa về đây. 4 Hai người đi, thì thấy lừa con đương buộc ở ngoài trước cửa, chỗ đường quẹo, bèn mở ra. 5 Có mấy kẻ trong những người ở đó hỏi rằng: Các ngươi mở lừa con đó làm chi? 6 Hai người trả lời theo Đức Chúa Jêsus đã dặn; thì họ để cho đi.
7 Hai người dắt lừa con về cho Đức Chúa Jêsus, lấy áo mình trải trên nó; rồi Ngài cỡi lên. 8 Nhiều người trải áo mình trên đàng; lại có kẻ rải nhánh cây chặt trong đồng ruộng. 9 Người đi trước kẻ theo sau đều la lên rằng: Hô-sa-na! Đáng khen-ngợi cho Đấng nhơn danh Chúa mà đến! 10 Phước cho nước đến, là nước vua Đa-vít, tổ-phụ chúng ta! Hô-sa-na ở trên nơi rất cao!
Cây vả khô.— Sự dẹp sạch trong đền-thờ
11 Đức Chúa Jêsus vào thành Giê-ru-sa-lem, đến nơi đền-thờ; đoạn, liếc mắt xem mọi sự chung-quanh, thì trời đã tối, Ngài bèn ra, đặng đi tới làng Bê-tha-ni với mười hai sứ-đồ.
12 Sáng ngày, khi đã lìa làng Bê-tha-ni rồi, thì Ngài đói. 13 Vừa thấy đàng xa một cây vả có lá, Ngài đến đó xem hoặc có chi chăng; song, tới gần rồi, chỉ thấy có lá mà thôi, vì bấy giờ không phải mùa vả. 14 Ngài bèn cất tiếng phán cùng cây vả rằng: Chẳng hề có ai ăn trái của mầy nữa! Các môn-đồ đều nghe lời ấy.
15 Đoạn, đến thành Giê-ru-sa-lem; Đức Chúa Jêsus vào đền-thờ, đuổi những kẻ buôn-bán ở đó, lại lật-đổ bàn những người đổi bạc, và ghế những kẻ bán bò-câu. 16 Ngài cấm không cho ai được đem đồ gì đi ngang qua đền-thờ. 17 Rồi Ngài dạy-dỗ chúng mà rằng: Há chẳng có lời chép: Nhà ta sẽ gọi là nhà cầu-nguyện của muôn dân hay sao?[1] Nhưng các ngươi đã làm thành cái hang trộm-cướp. 18 Các thầy tế-lễ cả và các thầy thông-giáo nghe mấy lời, bèn kiếm cách diệt Ngài; vì họ sợ Ngài, tại cả đoàn dân cảm-động sự dạy-dỗ của Ngài lắm.
19 Đến chiều, Ngài và môn-đồ ra khỏi thành.
20 Sáng hôm sau, khi đi ngang qua, thấy cây vả đã khô cho tới rễ; 21 bấy giờ Phi-e-rơ nhớ lại chuyện đã qua, thưa cùng Ngài rằng: Thầy, coi kìa! Cây vả thầy đã rủa nay khô đi rồi. 22 Đức Chúa Jêsus cất tiếng phán rằng: Hãy có đức-tin đến Đức Chúa Trời. 23 Quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai sẽ biểu hòn núi nầy rằng: Phải cất mình lên, và quăng xuống biển, nếu người chẳng nghi-ngại trong lòng, nhưng tin chắc lời mình nói sẽ ứng-nghiệm, thì đều đó sẽ thành cho. 24 Bởi vậy ta nói cùng các ngươi: Mọi đều các ngươi xin trong lúc cầu-nguyện, hãy tin đã được, tất đều đó sẽ ban cho các ngươi. 25 Khi các ngươi đứng cầu-nguyện, nếu có sự gì bất-bình cùng ai, thì hãy tha-thứ, để Cha các ngươi ở trên trời cũng tha lỗi cho các ngươi.[2]
Lời hỏi về quyền-phép
27 Chúa và môn-đồ trở lại thành Giê-ru-sa-lem. Ngài đang đi dạo trong đền-thờ, thì các thầy tế-lễ cả, các thầy thông-giáo, và các trưởng-lão tới gần Ngài, 28 mà hỏi rằng: Thầy lấy quyền-phép nào làm những đều nầy, hoặc ai đã cho thầy quyền-phép làm những đều ấy? 29 Đức Chúa Jêsus phán rằng: Ta cũng hỏi các ngươi một câu; hãy trả lời cho ta, thì ta sẽ nói cho các ngươi biết ta làm những đều đó bởi quyền phép nào. 30 Phép báp-têm của Giăng đến bởi trên trời hay là bởi người ta? Hãy trả lời cho ta đi. 31 Vả, họ bàn với nhau như vầy: Nếu chúng ta nói: Bởi trên trời, thì người sẽ nói rằng: Vậy, sao các ngươi không tin lời Giăng? 32 Bằng chúng ta nói trái lại: Bởi người ta?... Họ sợ dân-chúng, vì ai nấy đều tin Giăng thật là Đấng tiên-tri. 33 Nên họ thưa lại cùng Đức Chúa Jêsus rằng: Chúng tôi không biết. Đức Chúa Jêsus bèn phán cùng họ rằng: Ta cũng không nói cho các ngươi biết ta nhờ quyền-phép nào mà làm những đều nầy.