4. — Ăn-mặc cử chỉ cho chỉnh-tề.

Đứa bé mặt mũi lọ-lem, đầu bù tóc rối, quần áo bẩn-thỉu[1], dơ dáng dại hình, là đứa bé hư. Như thế chẳng những là tự mình khinh mình, mà lại thất lễ với người ngoài nữa.

Cứ trong cách ăn-mặc cử-chỉ, đủ biết được tâm tính[2] hay, hay là dở.

Tiểu dẫn.Ăn-mặc lôi-thôi.

Thằng Năm đang chạy rông ngoài đường, mặt mũi nhem-nhuốc[3], quần áo tả-tơi, đứt cả khuy (cúc), rách cả gấu[4]. Anh
Ăn-mặc lôi-thôi phải mắng.
nó bắt được, lôi nó về nhà, mà mắng rằng: « Mày ăn mặc như thế mà chạy ra đường, không sợ người ta chê cười hay sao! Từ rày có đi đâu, phải quần áo cho chỉnh tề, chớ có xốc-xếch lôi-thôi như thế nữa. Con nhà tử-tế, ta phải ăn-mặc cử-chỉ cho đứng-đắn, thì thiên-hạ mới yêu ta, chuộng ta được ».

Năm cúi đầu, nghe lời anh, rồi từ đó, hễ bước chân ra ngoài, thật là đoan-trang nghiêm-chỉnh.

Giải nghĩa.Cử-chỉ = sự mình đi đứng, ăn nói. — Đoan-trang nghiêm-chỉnh = đứng-đắn, chững-chàng.

Câu hỏi. — Năm chạy ra đường ăn mặc thế nào? — Anh nó bắt được, đem về làm gì? — Anh nó dạy bảo nó gì?

Cách-ngôn.Đứng ngồi khi trước người ta,

Tới, lui, khép-nép, ôn-hoà dung nghi.
  1. dơ-dáy
  2. tánh
  3. lem-luốc
  4. trôn