Lại gặp người quen
của Dương Khuê

Hốt ức lục thất niên tiền sự[1],
忽 憶 六 七 年 前 事
Trải trăng hoa chưa trả nợ hương nguyền.
Đến bây giờ lại gặp người quen,
Nỗi lưu-lạc sự ghét-ghen là thế nhỉ.
Thiếp tự thân khinh, lang vị khí,
妾 自 身 輕 郎 未 棄
Thần tuy tội trọng, đế do liên[2].
臣 雖 罪 重 帝 猶 憐
Can chi mà tủi phận, hờn duyên,
Để son phấn đàn em thêm khúc-khích.
Ý-trung-nhân tự khả tình tương bạch[3],
意 中 人 可 情 相 白
Thôi bút nghiên, đàn phách cũng đều sai.
Trông nhau nói nói, cười cười.

   




Chú thích

  1. Chợt nhớ đến việc tự sáu bảy năm về trước.
  2. Mình thiếp dù khinh, chàng chưa nỡ bỏ; tội bầy tôi dẫu nặng, vua vẫn còn thương.
  3. Đối với người thương yêu của mình, có thể đem tình thực mà nói rõ cho nhau hay.


 

Tác phẩm này, được phát hành trước ngày 1 tháng 1 năm 1929, đã thuộc phạm vi công cộng trên toàn thế giới vì tác giả đã mất hơn 100 năm trước.