Lại gặp người quen
Hốt ức lục thất niên tiền sự[1],
忽 憶 六 七 年 前 事
Trải trăng hoa chưa trả nợ hương nguyền.
Đến bây giờ lại gặp người quen,
Nỗi lưu-lạc sự ghét-ghen là thế nhỉ.
Thiếp tự thân khinh, lang vị khí,
妾 自 身 輕 郎 未 棄
Thần tuy tội trọng, đế do liên[2].
臣 雖 罪 重 帝 猶 憐
Can chi mà tủi phận, hờn duyên,
Để son phấn đàn em thêm khúc-khích.
Ý-trung-nhân tự khả tình tương bạch[3],
意 中 人 自 可 情 相 白
Thôi bút nghiên, đàn phách cũng đều sai.
Trông nhau nói nói, cười cười.
Chú thích
- ▲ Chợt nhớ đến việc tự sáu bảy năm về trước.
- ▲ Mình thiếp dù khinh, chàng chưa nỡ bỏ; tội bầy tôi dẫu nặng, vua vẫn còn thương.
- ▲ Đối với người thương yêu của mình, có thể đem tình thực mà nói rõ cho nhau hay.
Tác phẩm này, được phát hành trước ngày 1 tháng 1 năm 1929, đã thuộc phạm vi công cộng trên toàn thế giới vì tác giả đã mất hơn 100 năm trước.