Lê-vi Ký của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 21

Luật về thầy tế-lễ và tang-chế họ

211 Đức Giê-hô-va lại phán cùng Môi-se rằng: Hãy nói cùng những thầy tế-lễ, là các con trai A-rôn, mà rằng: Thầy tế-lễ chớ vì một người chết trong dân-sự mà làm cho mình ra ô-uế; 2 trừ ra vì bà-con thân-thích mình, vì mẹ, cha, con trai, con gái, anh em mình, 3 và vì chị em ruột mình còn đồng-trinh, chưa chồng, thì người được vì chị em đó làm cho mình ra ô-uế. 4 Người là đầu-trưởng trong dân-sự mình, chớ làm mình ra tục mà bị ô-uế.

5 Các thầy tế-lễ chớ nên làm sói trên đầu; chớ cạo mép râu mình, đừng cắt thịt mình. 6 Họ sẽ biệt riêng ra thánh cho Đức Chúa Trời mình, và chớ làm ô danh Ngài, vì họ dâng cho Đức Giê-hô-va các của-lễ dùng lửa thiêu; tức là thực-vật của Đức Chúa Trời mình: họ phải nên thánh.

Sự hôn-nhơn của thầy tế-lễ

7 Thầy tế-lễ chớ nên cưới một người kỵ-nữ hay là kẻ dâm-ô; cũng chẳng nên cưới người bị chồng để, vì thầy tế-lễ đã biệt riêng ra thánh cho Đức Chúa Trời mình. 8 Vậy, ngươi hãy kể thầy tế-lễ như thánh, vì người dâng thực-vật của Đức Chúa Trời người; người sẽ là thánh cho ngươi, vì ta, Đức Giê-hô-va, là thánh, Đấng làm cho các ngươi nên thánh vậy.

9 Nếu con gái thầy tế-lễ đi dâm-ô, tự làm nên kỵ-nữ, ấy là làm ô danh cho cha nó, nó phải bị thiêu lửa.

10 Thầy tế-lễ được quyền trọng hơn các anh em mình, — đã được rưới dầu-xức trên đầu mình, được biệt riêng ra thánh, để mặc mình bằng bộ áo thánh, — chẳng nên để đầu trần và xé áo mình. 11 Người chớ đi đến cùng một kẻ chết, chớ vì cha hay mẹ mà làm mình ra ô-uế. 12 Người chẳng nên đi ra khỏi nơi thánh, đừng làm cho nơi thánh của Đức Chúa Trời mình ra ô-uế, vì cái mão dầu-xức của Đức Chúa Trời vẫn ở trên đầu người: Ta là Đức Giê-hô-va.

13 Người phải cưới gái đồng-trinh làm vợ. 14 Người chẳng nên cưới đờn-bà góa, bị để, dâm-ô hay là kỵ-nữ, nhưng phải cưới một người đồng-trinh trong vòng dân-sự mình. 15 Người chẳng nên làm ô danh dòng-họ mình giữa dân-sự người, vì ta là Đức Giê-hô-va làm cho người nên thánh.

Người có tật-bịnh không được làm chức tế-lễ

16 Đức Giê-hô-va còn phán cùng Môi-se rằng: 17 Hãy nói cùng A-rôn mà rằng: Phàm ai trong dòng-họ ngươi, trải các đời, có một tật-bịnh trong thân-thể, chớ đến gần mà dâng thực-vật cho Đức Chúa Trời mình. 18 Phàm ai có một tật không được đến gần, như đây: người mù, què, sệp mũi hay là tứ-chi không đều; 19 người gãy chơn hay gãy tay, 20 người có bướu hay là lỏng-khỏng, có vảy cá mắt hay là có ghẻ chốc, có lát hay là có hòn nang dập. 21 Phàm con cháu thầy tế-lễ A-rôn, có tật trong mình, không được đến gần dâng của-lễ dùng lửa dâng lên cho Đức Giê-hô-va. Nếu có một tật trong mình, không được đến gần dâng thực-vật cho Đức Chúa Trời mình. 22 Người được ăn thực-vật của Đức Chúa Trời mình, là các vật chí-thánh và các vật biệt riêng ra thánh; 23 nhưng không được đi đến bức màn, và cũng không được đi đến gần bàn-thờ, vì có tật nơi mình. Người chớ làm các nơi thánh ta ra ô-uế, vì ta, Đức Giê-hô-va, làm các nơi đó nên thánh.

24 Môi-se nói như vậy cho A-rôn và các con trai người, cùng cho cả dân Y-sơ-ra-ên.