Khải huyền của Thánh sử Gioan, do Phan Khôi dịch
Đoạn 16

Bảy tai-nạn sau-cùng trút xuống đất

161 Bấy giờ, tôi nghe một tiếng lớn từ trong đền-thờ ra, phán với bảy vị thiên-sứ rằng: Hãy đi, trút bảy bát thạnh-nộ của Đức Chúa Trời xuống đất.

2 Vị thiên-sứ thứ nhứt đi trút bát mình xuống đất, thì trở nên ghẻ-chốc dữ và đau trên những người có dấu con thú cùng thờ-lạy hình-tượng nó.

3 Vị thiên-sứ thứ hai, trút bát mình xuống biển, thì biển biến ra huyết, như huyết người chết; phàm sanh-vật ở trong biển đều chết hết.

4 Vị thiên-sứ thứ ba trút bát mình xuống các sông cùng các suối nước, thì nước biến ra huyết. 5 Tôi nghe thiên-sứ của nước nói rằng: Hỡi Đấng hiện có, đã có, tức là Đấng Thánh, Ngài là công-bình, vì Ngài đã phán-xét thể nầy; 6 bởi vì chúng nó đã làm đổ huyết của các thánh-đồ cùng của các đấng tiên-tri, và Ngài đã cho chúng nó uống huyết: thật là đáng lắm. 7 Tôi lại nghe bàn-thờ nói rằng: Phải, lạy Chúa, là Đức Chúa Trời toàn-năng, những sự phán-xét của Ngài đều chơn-thật và công-bình.

8 Vị thiên-sứ thứ tư trút bát mình trên mặt trời, thì mặt trời được quyền lấy lửa làm sém loài người. 9 Loài người bị lửa rất nóng làm sém, chúng nó nói phạm đến danh Đức Chúa Trời là Đấng có quyền trên các tai-nạn ấy, và chúng nó cũng không ăn-năn để dâng vinh-hiển cho Ngài.

10 Vị thiên-sứ thứ năm trút bát mình trên ngôi con thú, nước của nó bèn trở nên tối-tăm, người ta đều cắn lưỡi vì đau-đớn. 11 Chúng nó nói phạm đến Đức Chúa Trời trên trời vì cớ đau-đớn và ghẻ-chốc mình, và cũng không ăn-năn công-việc mình.

12 Vị thiên-sứ thứ sáu trút bát mình xuống sông cái Ơ-phơ-rát; sông liền cạn-khô, đặng sửa-soạn cho các vua từ Đông-phương đến có lối đi được. 13 Tôi thấy từ miệng rồng, miệng thú, miệng tiên-tri giả có ba tà-thần ra, giống như ếch-nhái. 14 Đó là những thần của ma-quỉ, làm phép lạ và đi đến các vua trên khắp thế-gian, để nhóm-hiệp về sự chiến-tranh trong ngày lớn của Đức Chúa Trời toàn-năng. — 15 Kìa, ta đến như kẻ trộm. Phước cho kẻ tỉnh-thức và giữ-gìn áo-xống mình, đặng khỏi đi lỏa-lồ và người ta không thấy sự xấu-hổ mình! — 16 Chúng nhóm các vua lại một chỗ, theo tiếng Hê-bơ-rơ gọi là Ha-ma-ghê-đôn.

17 Vị thiên-sứ thứ bảy trút bát mình trong không-khí, thì có tiếng lớn trong đền-thờ vang ra, từ ngôi đến mà phán rằng: Xong rồi! 18 Liền có chớp-nhoáng, tiếng rầm, sấm vang và động-đất dữ-dội, động đất lớn lắm đến nỗi từ khi có loài người trên đất chưa hề có như vậy. 19 Thành-phố lớn bị chia ra làm ba phần, còn các thành của các dân ngoại đều đổ xuống, và Đức Chúa Trời nhớ đến Ba-by-lôn lớn đặng cho nó uống chén rượu thạnh-nộ Ngài. 20 Mọi đảo đều ẩn-trốn, các núi chẳng còn thấy nữa. 21 Những cục mưa đá lớn, nặng bằng một ta-lâng, ở trên trời rớt xuống trên loài người; loài người bèn nói phạm đến Đức Chúa Trời bởi cớ tai-nạn mưa đá ấy, vì là một tai-nạn gớm-ghê.