I Sa-mu-ên của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 21

Đa-vít ở tại Nóp và tại Gát

211 Đa-vít đến Nóp, gặp thầy tế-lễ A-hi-mê-léc. A-hi-mê-léc run-sợ, chạy đến đón người, mà hỏi rằng: Nhân sao ông có một mình, chẳng ai theo hết vậy? 2 Đa-vít đáp cùng thầy tế-lễ A-hi-mê-léc rằng: Vua có sai tôi một việc, và dặn rằng: Chớ cho ai biết gì hết về việc ta sai ngươi làm, cũng đừng cho ai biết lịnh ta truyền cho ngươi. Ta đã chỉ định cho các tôi-tớ ta một nơi hò-hẹn. 3 Bây giờ, thầy có chi trong tay? Hãy trao cho ta năm ổ bánh, hay là vật gì thầy có thế tìm được. 4 Thầy tế-lễ đáp cùng Đa-vít rằng: Trong tay ta không có bánh thường, chỉ có bánh thánh mà thôi; miễn là các tôi-tớ ông không có đến gần đờn-bà. 5 Đa-vít đáp cùng thầy tế-lễ rằng: Từ khi ta đi ra vài ba ngày rồi, chúng tôi không có lại gần một người nữ nào hết. Các bạn tôi cũng thanh-sạch; còn nếu công-việc tôi không thánh, thì ngày nay há chẳng nhờ kẻ làm thánh nó mà được thánh sao? 6 Vậy, thầy tế-lễ trao bánh thánh cho người; vì ở đó chẳng có bánh chi khác hơn bánh trần-thiết, mà người ta đã cất khỏi trước mặt Đức Giê-hô-va, đặng thế bánh mới cùng trong một lúc ấy.

7 Cũng trong ngày ấy, có một tôi-tớ của Sau-lơ ở đó, bị cầm lại tại trước mặt Đức Giê-hô-va. Người tên là Đô-e, dân Ê-đôm, làm đầu các kẻ chăn chiên của Sau-lơ.

8 Đa-vít nói cùng A-hi-mê-léc rằng: Dưới tay thầy đây, há chẳng có một cây giáo hay là một cây gươm sao? Ta không có đem theo gươm hay là binh-khí gì, vì lịnh vua lấy làm gấp-rúc. 9 Thầy tế-lễ đáp rằng: Đây có cây gươm của Gô-li-át, người Phi-li-tin mà ông đã giết trong trũng Ê-la; nó bọc trong một miếng nỉ, để sau Ê-phót; nếu ông muốn lấy, thì hãy lấy đi; vì ở đây chẳng có gươm nào khác. Đa-vít đáp rằng: Chẳng có gươm nào bằng, hãy trao cho ta. 10 Bấy giờ, Đa-vít chổi dậy, ngày đó trốn xa khỏi Sau-lơ; mà đi đến cùng A-kích, vua Gát.

11 Các tôi-tớ của A-kích hỏi rằng: Có phải đó là Đa-vít, vua của xứ ấy chăng? Há chẳng phải về người nầy mà bọn nữ có nói trong khi múa hát rằng:

« Sau-lơ giết hàng ngàn,
Còn Đa-vít giết hàng vạn? »

12 Đa-vít để các lời nầy vào trong lòng mình, và rất sợ A-kích, vua Gát. 13 Người giả-đò điên-cuồng trước mặt chúng, và làm bộ dại-khờ giữa họ; người vẽ gạch dấu trên cửa và để nước miếng chảy trên râu mình. 14 A-kích nói cùng tôi-tớ mình rằng: Kìa, các ngươi thấy người đó điên-cuồng! Cớ sao các ngươi dẫn nó đến ta? 15 Nơi ta há thiếu kẻ điên sao, nên các ngươi phải dẫn kẻ nầy đến ta đặng nó bày sự kỳ-cục trước mặt ta? Một người như vậy chẳng nên vào nhà ta.