I Cô-rinh-tô/8
Của cúng thần-tượng
81 Luận đến của cúng các thần-tượng thì chúng ta biết mình đều có sự hay-biết cả. — Song sự hay-biết sanh kiêu-căng, còn sự yêu-thương làm gương tốt. 2 Nếu có ai tưởng mình biết đều gì, thật người ấy chưa biết như mình nên biết. 3 Nhưng nếu có một người yêu-mến Đức Chúa Trời, thì Đức Chúa Trời biết người đó. — 4 Vậy, về sự ăn của cúng-tế các thần-tượng, chúng ta biết thần-tượng trong thế-gian thật là hư-không, chỉ có một Đức Chúa Trời, chớ không có thần nào khác. 5 Thật người ta xưng có các thần khác, hoặc ở trên trời, hoặc ở dưới đất, (bởi đó họ thờ nhiều thần nhiều chúa), 6 về phần chúng ta, chỉ có một Đức Chúa Trời mà thôi, là Đức Chúa Cha, muốn vật bởi Ngài mà ra, và chúng ta hướng về Ngài; lại chỉ có một Chúa mà thôi, là Đức Chúa Jêsus-Christ, muôn vật đều nhờ Ngài mà có, và chúng ta cũng vậy.
7 Nhưng chẳng phải mọi người đều có sự hay-biết đó. Một đôi người vì nghĩ thường có thần-tượng, nên khi ăn của cúng-tế đó cho là của cúng-tế thần-tượng; thì lương-tâm yếu-đuối của họ bởi đó ra ô-uế. 8 Vả, ấy chẳng phải là đồ-ăn làm cho chúng ta được đẹp lòng Đức Chúa Trời; nếu chúng ta ăn, chẳng được ích gì, bằng không ăn, cũng chẳng tổn gì. 9 Nhưng hãy giữ lấy, kẻo sự tự-do mình làm dịp cho kẻ yếu-đuối vấp-phạm. 10 Bởi vì, nếu có kẻ lương-tâm yếu-đuối thấy ngươi là người có sự hay-biết ngồi ăn trong miếu tà-thần, thì há chẳng cũng bắt-chước mà ăn của cúng-tế sao? 11 Thế thì ngươi lấy sự hay-biết mình mà làm hư-mất kẻ yếu-đuối, là người anh em mà Đấng Christ đã chết thế cho! 12 Khi nào mình phạm tội cùng anh em như vậy, làm cho lương-tâm yếu-đuối của họ bị thương, thì là phạm tội cùng Đấng Christ. 13 Cho nên, nếu đồ-ăn xui anh em tôi vấp-phạm, thì tôi sẽ chẳng hề ăn thịt, hầu cho khỏi làm dịp vấp-phạm cho anh em tôi.