I Cô-rinh-tô/1
I. — Tiểu-dẫn
(1: 1-9)
Lời đạt và chào-thăm
11 Phao-lô, theo ý Đức Chúa Trời, được gọi làm sứ-đồ của Đức Chúa Jêsus-Christ, cùng Sốt-then, anh em chúng ta, 2 gởi cho Hội-thánh Đức Chúa Trời tại thành Cô-rinh-tô, tức là cho những người đã được nên thánh trong Đức Chúa Jêsus-Christ, được gọi làm thánh-đồ, lại cho mọi người bất luận ở nơi nào, cầu-khẩn danh Đức Chúa Jêsus-Christ chúng ta, là Chúa của những người ấy và của chúng ta: 3 nguyền xin anh em được ân-điển và sự bình-an ban cho bởi Đức Chúa Trời, Cha chúng ta, và bởi Đức Chúa Jêsus-Christ!
Lời tạ ơn
II. — Sự phe-đảng và gương xấu trong Hội-thánh Cô-rinh-tô
(Từ 1: 10 đến 6: 20)
Khuyên phải hiệp làm một
10 Hỡi anh em, tôi nhơn danh Đức Chúa Jêsus-Christ chúng ta, khuyên anh em thảy đều phải đồng một tiếng nói với nhau, chớ phân-rẽ nhau ra, nhưng phải hiệp một ý một lòng cùng nhau. 11 Vì, hỡi anh em, bởi người nhà Cơ-lô-ê, tôi có được tin rằng trong anh em có sự tranh-cạnh. 12 Tôi có ý nói rằng trong anh em mỗi người nói như vầy: Ta là môn-đồ của Phao-lô; — ta là của A-bô-lô; — ta là của Sê-pha, — ta là của Đấng Christ. 13 Đấng Christ bị phân-rẽ ra sao? Có phải Phao-lô đã chịu đóng đinh trên cây thập-tự thế cho anh em, hay là anh em đã nhơn danh Phao-lô mà chịu phép báp-têm sao? 14 Tôi tạ ơn Đức Chúa Trời, vì ngoài Cơ-rít-bu và Gai-út, tôi chưa từng làm phép báp-têm cho ai trong anh em, 15 hầu cho chẳng ai nói rằng anh em đã nhơn danh tôi mà chịu phép báp-têm. 16 Tôi cũng đã làm phép báp-têm cho người nhà Sê-pha-na; ngoài nhà đó, tôi chẳng biết mình đã làm phép báp-têm cho ai nữa.
Sự dồ-dại về thập-tự-giá làm cho sự khôn-ngoan thế-gian bị thua
17 Thật vậy, Đấng Christ đã sai tôi, chẳng phải để làm phép báp-têm đâu, nhưng để rao-giảng Tin-lành, và chẳng dùng sự khôn-khéo mà giảng, kẻo thập-tự-giá của Đấng Christ ra vô-ích. 18 Bởi vì lời giảng về thập-tự-giá, thì những người hư-mất cho là điên-dại; song về phần chúng ta, là kẻ được cứu-chuộc, thì cho là quyền-phép của Đức Chúa Trời. 19 Cũng có lời chép rằng:
Ta sẽ hủy-phá sự khôn-ngoan của người khôn-ngoan,
Tiêu-trừ sự thạo-biết của người thạo-biết.[1]
20 Người khôn-ngoan ở đâu? Thầy thông-giáo ở đâu? Người biện-luận đời nay ở đâu? Có phải Đức Chúa Trời đã làm cho sự khôn-ngoan của thế-gian ra dồ-dại không? 21 Vì, tại thế-gian cậy sự khôn-ngoan mình, chẳng nhờ sự khôn-ngoan Đức Chúa Trời mà nhận biết Đức Chúa Trời, nên Ngài đành lòng dùng sự giảng dồ-dại của chúng ta mà cứu-rỗi những người tin-cậy. 22 Vả, đương khi người Giu-đa đòi phép lạ, người Gờ-réc tìm sự khôn-ngoan, 23 thì chúng ta giảng Đấng Christ bị đóng đinh trên cây thập-tự, là sự người Giu-đa lấy làm gương xấu, dân ngoại cho là dồ-dại; 24 song le, về những người được gọi, bất luận người Giu-đa hay người Gờ-réc, thì Đấng Christ là quyền-phép của Đức Chúa Trời và sự khôn-ngoan của Đức Chúa Trời. 25 Bởi vì sự dồ-dại của Đức Chúa Trời là khôn-sáng hơn người ta, và sự yếu-đuối của Đức Chúa Trời là mạnh hơn người ta.
26 Hỡi anh em, hãy suy-xét rằng ở giữa anh em là kẻ đã được gọi, không có nhiều người khôn-ngoan theo xác-thịt, chẳng nhiều kẻ quyền-thế, chẳng nhiều kẻ sang-trọng. 27 Nhưng Đức Chúa Trời đã chọn những sự dại ở thế-gian để làm hổ-thẹn những kẻ khôn; Đức Chúa Trời đã chọn những sự yếu ở thế-gian để làm hổ-thẹn những sự mạnh; 28 Đức Chúa Trời đã chọn những sự hèn-hạ và khinh-bỉ ở thế-gian, cùng những sự không có, hầu cho làm những sự có ra không có, 29 để chẳng ai khoe mình trước mặt Đức Chúa Trời. 30 Vả, ấy là nhờ Ngài mà anh em ở trong Đức Chúa Jêsus-Christ, là Đấng mà Đức Chúa Trời đã làm nên sự khôn-ngoan, sự công-bình, sự nên thánh, và sự cứu-chuộc cho chúng ta; 31 hầu cho, như có lời chép rằng: Ai khoe mình, hãy khoe mình trong Chúa.[2]