II Sa-mu-ên/15
Áp-sa-lôm được lòng dân Y-sơ-ra-ên và tức-vị vua
151 Cách ít lâu, Áp-sa-lôm sắm xe và ngựa với năm mươi quân chạy trước mặt mình. 2 Áp-sa-lôm dậy sớm, đứng nơi mé đường vào cửa thành. Nếu gặp ai có sự kiện-thưa chi đi đến vua đặng cầu xét-đoán, thì Áp-sa-lôm gọi người ấy hỏi rằng: Người ở thành nào? Nếu họ đáp: Tôi-tớ ông thuộc về chi-phái kia của Y-sơ-ra-ên, — 3 thì Áp-sa-lôm tiếp rằng: Sự tình của ngươi thật phải và công-bình; nhưng nơi đền vua nào có ai để nghe ngươi đâu. 4 Đoạn, Áp-sa-lôm tiếp rằng: Ồ! chớ chi người ta lập ta làm quan xét trong xứ! Phàm người nào có việc tranh-tụng hay kiện-cáo gì cần đoán-xét, sẽ đến ta, thì ta sẽ xử-đoán công-bình cho họ. 5 Nếu có ai đến gần đặng lạy người, Áp-sa-lôm giơ tay ra đỡ lấy người và hôn. 6 Áp-sa-lôm làm như vậy đối cùng hết thảy những người Y-sơ-ra-ên đi đến tìm vua, đặng cầu đoán-xét; và Áp-sa-lôm dụ lấy lòng người Y-sơ-ra-ên vậy.
7 Cuối bốn năm[1], Áp-sa-lôm nói cùng vua rằng: Xin cho phép con đi đến Hếp-rôn đặng trả xong sự hứa-nguyện mà tôi đã khấn với Đức Giê-hô-va. 8 Vì lúc tôi-tớ vua ở tại Ghê-su-rơ trong Sy-ri, có khấn lời nguyện nầy: Nếu Đức Giê-hô-va dẫn tôi về Giê-ru-sa-lem, thì tôi sẽ thờ-phượng Đức Giê-hô-va. 9 Vua đáp cùng người rằng: Hãy đi bình-an. Vậy người chổi dậy, và đi đến Hếp-rôn. 10 Áp-sa-lôm sai những kẻ do-thám rao lịnh nầy khắp trong các chi-phái Y-sơ-ra-ên rằng: Thoạt khi anh em nghe tiếng kèn, thì hãy nói: Áp-sa-lôm làm vua tại Hếp-rôn! 11 Có hai trăm người ở Giê-ru-sa-lem mà Áp-sa-lôm đã mời, đều đi với người cách thật-thà chẳng nghi-ngại chi hết. 12 Đương lúc Áp-sa-lôm dâng của-lễ, bèn sai mời A-hi-tô-phe, là mưu-sĩ của Đa-vít ở Ghi-lô, bổn-thành người. Sự phản-nghịch trở nên mạnh, và đoàn dân đi theo Áp-sa-lôm càng ngày càng đông.
Đa-vít trốn khỏi Giê-ru-sa-lem
13 Có người đến báo tin cho Đa-vít rằng: Lòng của dân Y-sơ-ra-ên nghiêng về Áp-sa-lôm. 14 Đa-vít bèn nói cùng các tôi-tớ ở với mình tại Giê-ru-sa-lem rằng: Hãy chổi dậy và chạy trốn đi, bằng chẳng, chúng ta không thế thoát khỏi Áp-sa-lôm được. Hãy đi mau mau, e nó sẽ đến kịp chúng ta, làm hại cho chúng ta, và dùng gươm diệt thành. 15 Các tôi-tớ của vua thưa rằng: Phàm việc gì vua-chúa chúng tôi nhứt-định, thì các tôi-tớ vua sẽ sẵn làm theo.
16 Vậy, vua ra đi, có cả nhà người cùng theo; nhưng vua để lại mười người cung-phi đặng giữ đền. 17 Thế thì, vua đi ra, có cả dân-sự theo sau; chúng dừng lại tại nhà ở cuối chót thành. 18 Hết thảy tôi-tớ của vua và cả người Kê-rê-thít, người Phê-lê-thít đều đi ở bên vua, còn người Ghi-tít, số sáu trăm người ở Gát đến theo vua, đều đi đàng trước. 19 Vua bèn nói cùng Y-tai, người Ghi-tít, rằng: Cớ sao ngươi cũng muốn đến cùng chúng ta? Hãy trở lại, ở với vua[2], bởi vì ngươi là một người ngoại-bang đã lìa xứ của ngươi. 20 Ngươi mới đến hôm qua, và hôm nay ta há sẽ cho ngươi lạc-lài đây đó với chúng ta sao? Còn ta, ta đi đâu không rõ. Vậy, hãy trở về và dẫn các anh em ngươi theo ngươi. Nguyện sự thương-xót và sự thành-tín ở cùng ngươi! 21 Nhưng Y-tai thưa cùng vua rằng: Tôi chỉ Đức Giê-hô-va hằng-sống, và chỉ mạng-sống của vua-chúa tôi mà thề, hễ vua-chúa tôi ở đâu, hoặc trong sự chết, hoặc trong sự sống, thì kẻ tôi-tớ vua cũng sẽ ở đó. 22 Vua Đa-vít bèn nói với Y-tai rằng: Vậy, hãy đến đi trước. Thế thì, Y-tai người Ghi-tít cùng hết thảy con trẻ theo mình, và cả bọn người đều đi tới trước.
23 Hết thảy dân trong xứ đều khóc và la lớn tiếng lên trong khi cả đám đông nầy đi qua. Vua qua khe Xết-rôn, và cả dân-sự đều sơm tới trên con đường về đồng vắng. 24 Ở đó cũng có Xa-đốc và hết thảy người Lê-vi khiêng hòm giao-ước của Đức Chúa Trời. Họ để hòm của Đức Chúa Trời xuống đất, rồi A-bia-tha đi lên trước cho đến khi hết thảy