II Sa-mu-ên của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 10

Các sứ-giả của Đa-vít bị vua dân Am-môn sỉ-nhục

101 Sau việc ấy, vua dân Am-môn băng, và Ha-nun, con trai người, kế-vị. 2 Đa-vít nói: Ta muốn làm ơn cho Ha-nun, con trai của Na-hách, như cha người đã làm ơn cho ta. Vậy, Đa-vít sai tôi-tớ mình đi đến an-uỷ người về sự chết của cha người; các tôi-tớ của Đa-vít đến trong xứ của dân Am-môn. 3 Nhưng các quan-trưởng của dân Am-môn nói cùng Ha-nun, chúa mình, rằng: Ông tưởng rằng Đa-vít sai những kẻ an-uỷ đến cùng ông là vì tôn-kính cha ông sao? Đa-vít sai những tôi-tớ người đến cùng ông, há chẳng phải vì muốn xem-xét thành, do-thám nó đặng phá-diệt đi chăng? 4 Vậy, Ha-nun bắt các tôi-tớ của Đa-vít, cạo phân nửa râu họ, cắt phân nửa quần-áo cho đến nửa thân mình; đoạn cho họ đi về. 5 Có người thuật lại việc ấy cùng Đa-vít; người bèn sai kẻ đi đón mấy người ấy, vì họ lấy làm hổ-thẹn lắm. Vua sai bảo rằng: Hãy ở tại Giê-ri-cô cho đến chừng râu của các ngươi đã mọc lại; đoạn các ngươi sẽ trở về.

Dân Am-môn và dân Sy-ri bị thất-trận

6 Khi dân Am-môn thấy mình bị Đa-vít gớm-ghét, bèn sai người đi chiêu-mộ dân Sy-ri ở Bết-Rê-hốt và ở Xô-ba, số chừng hai vạn lính-bộ; lại chiêu-mộ vua Ma-a-ca với một ngàn người, và một vạn hai ngàn người ở xứ Tóp. 7 Đa-vít hay được đều đó, liền sai Giô-áp với các dõng-sĩ của đạo-binh mình đi đánh chúng nó. 8 Dân Am-môn kéo ra, dàn trận tại nơi cửa thành,[1] còn dân Sy-ri ở Xô-ba và ở Rê-hóp, những người ở Tóp và ở Ma-a-ca đều đóng riêng ra trong đồng bằng.

9 Giô-áp thấy quân-giặc hãm đánh đằng trước và đằng sau, bèn chọn người lính trong đạo tinh-binh Y-sơ-ra-ên, và dàn binh đó ra cùng dân Sy-ri; 10 còn binh còn lại, người trao cho A-bi-sai, em mình, đặng bày trận đối cùng dân Am-môn. 11 Người nói cùng A-bi-sai rằng: Nếu dân Sy-ri mạnh hơn anh, em sẽ đến giúp anh; nhưng nếu dân Am-môn mạnh hơn em, anh sẽ đến giúp em. 12 Hãy vững lòng bền chí, đánh giặc cách can-đảm, vì dân-sự ta và vì các thành của Đức Chúa Trời chúng ta; nguyện Đức Giê-hô-va làm theo ý Ngài lấy làm tốt! 13 Đoạn, Giô-áp với quân-lính theo người đều đến gần, giao chiến cùng dân Sy-ri; chúng chạy trốn trước mặt người. 14 Bấy giờ, vì dân Am-môn thấy dân Sy-ri chạy trốn, thì chúng cũng chạy trốn khỏi trước mặt A-bi-sai, và vào trong thành. Giô-áp lìa khỏi dân Am-môn mà trở về Giê-ru-sa-lem.

15 Dân Sy-ri thấy mình bị dân Y-sơ-ra-ên đánh bại, bèn nhóm-hiệp lại. 16 Ha-đa-rê-xe sai chiêu dân Sy-ri ở bên kia sông; chúng nó đến Hê-lam, có Sô-bác làm tổng-binh của Ha-đa-rê-xe, quản-suất. 17 Nghe tin nầy, Đa-vít hiệp lại hết thảy Y-sơ-ra-ên, đi ngang qua Giô-đanh, kéo đến Hê-lam. Dân Sy-ri dàn trận đối cùng Đa-vít, và giao chiến cùng người. 18 Nhưng chúng chạy trốn trước mặt Y-sơ-ra-ên. Đa-vít giết bảy trăm xe-binh của dân Sy-ri, và bốn muôn lính-kị. Người cũng giết Sô-bác, tổng-binh của chúng nó, và nó chết tại đó. 19 Khi các vua chư-hầu của Ha-đa-rê-xe thấy mình bị Y-sơ-ra-ên đánh bại, thì lập hòa cùng Y-sơ-ra-ên và phục-dịch họ; dân Sy-ri không còn dám giúp dân Am-môn nữa.

  1. Cửa thành Ra-bát-Am-môn, kinh-đô của dân Am-môn.