II Sử ký của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 7

Các của tế-lễ về sự khánh-thành đền-thờ

71 Khi Sa-lô-môn cầu-nguyện xong, lửa từ trời giáng xuống đốt của-lễ thiêu và các hi-sinh, sự vinh-quang của Đức Giê-hô-va đầy-dẫy trong đền. 2 Những thầy tế-lễ chẳng vào được trong đền của Đức Giê-hô-va, vì sự vinh-quang Đức Giê-hô-va đầy-dẫy đền của Ngài. 3 Hết thảy dân Y-sơ-ra-ên đều thấy lửa và sự vinh-quang của Đức Giê-hô-va giáng xuống đền, bèn sấp mặt xuống đất trên nền lót, thờ-lạy Đức Giê-hô-va và cảm-tạ Ngài, mà rằng: Chúa là nhân-từ, vì sự thương-xót của Ngài còn đến đời đời!

4 Bấy giờ vua và cả dân-sự dâng những của-lễ tại trước mặt Đức Giê-hô-va. 5 Vua Sa-lô-môn dâng hai vạn hai ngàn con bò và mười hai vạn con chiên đực. Rồi vua và cả dân-sự đều làm lễ khánh-thành đền của Đức Chúa Trời. 6 Những thầy tế-lễ hầu-việc theo chức-phận mình; còn người Lê-vi thì cầm nhạc-khí của Đức Giê-hô-va, mà vua Đa-vít đã sắm đặng ngợi-khen Đức Giê-hô-va, khi người cậy chúng đặng ngợi-khen Ngài, bởi vì lòng nhân-từ Chúa còn đến đời đời. Những thầy tế-lễ thổi kèn ở trước mặt chúng, và cả Y-sơ-ra-ên đều đứng. 7 Sa-lô-môn biệt riêng ra thánh chỗ ở chính giữa hành-lang trước đền Đức Giê-hô-va; vì tại đó, người dâng của-lễ thiêu và mỡ về của-lễ thù-ân, bởi cái bàn-thờ đồng mà Sa-lô-môn đã làm, không đựng hết của-lễ thiêu, của-lễ chay, và mỡ được.

8 Trong khi ấy, Sa-lô-môn và cả Y-sơ-ra-ên, đến từ miền về phía Ha-mát cho tới khe Ê-díp-tô, nhóm lại thành một hội rất đông-đảo, đều dự lễ trong bảy ngày. 9 Qua ngày thứ tám, người ta giữ lễ trọng-thể, vì họ dự lễ khánh-thành bàn-thờ trong bảy ngày, và mừng lễ thường trong bảy ngày. 10 Ngày hai mươi ba tháng bảy, người cho dân-sự trở về trại mình, lòng đều vui-vẻ và mừng-rỡ, vì sự nhơn-từ mà Đức Giê-hô-va đã ban cho Đa-vít, cho Sa-lô-môn, và cho Y-sơ-ra-ên, là dân-sự của Ngài.

11 Như vậy, Sa-lô-môn làm xong đền Đức Giê-hô-va và cung vua; phàm công-việc gì Sa-lô-môn rắp lòng làm trong đền Đức Giê-hô-va và trong cung vua, đều xong cả.

12 Ban đêm Đức Giê-hô-va hiện đến cùng Sa-lô-môn, mà rằng: Ta có nghe lời cầu-nguyện ngươi, và đã chọn nơi nầy làm một nhà tế-lễ. 13 Nếu ta đóng các từng trời lại, không cho mưa xuống, khiến cào-cào phá-hại thổ-sản, và giáng ôn-dịch giữa dân-sự ta; 14 và nhược bàng dân-sự ta, là dân gọi bằng danh ta, hạ mình xuống, cầu-nguyện, tìm-kiếm mặt ta, và trở lại, bỏ con đường tà, thì ta ở trên trời sẽ nghe, tha-thứ tội chúng nó, và cứu xứ họ khỏi tai-vạ. 15 Bấy giờ, mắt ta sẽ đoái-xem, lỗ tai ta sẽ lắng nghe lời nào cầu-nguyện tại nơi nầy; 16 vì bây giờ, ta đã chọn và khiến cho cái nhà nầy ra thánh, hầu cho danh ta ngự đó đời đời; mắt cùng lòng ta sẽ ở đó luôn luôn. 17 Còn ngươi, nếu ngươi khứng đi trước mặt ta như Đa-vít, cha ngươi đã làm, làm theo mọi đều ta phán dạy ngươi, gìn-giữ luật-lệ và giới-mạng ta, 18 thì ta sẽ lập ngôi nước ngươi được bền-vững, y theo lời ước ta đã kết với Đa-vít, cha ngươi, mà rằng: Ngươi sẽ chẳng hề thiếu người quản-trị Y-sơ-ra-ên. 19 Nhưng nếu các ngươi bội-nghịch, bỏ các luật-lệ và giới-mạng ta đã đặt trước mặt các ngươi, đi hầu-việc những tà-thần và thờ-lạy chúng nó, 20 thì ta sẽ rút nhổ các ngươi khỏi đất ta đã ban cho các ngươi; còn cái nhà nầy mà ta đã biệt riêng ra thánh cho danh ta, ta sẽ bỏ nó đi, làm cho nó nên một câu tục-ngữ, một việc nhạo-cười giữa các dân-tộc. 21 Cái nhà nầy dẫu cao dường nào, hễ ai đi qua gần nó cũng sẽ lấy làm lạ mà nói rằng: Cớ sao Đức Giê-hô-va có xử xứ nầy và đền nầy như thế? 22 Thì người ta sẽ đáp rằng: Bởi vì họ lìa-bỏ Giê-hô-va Đức Chúa Trời của tổ-phụ họ, là Đấng đã dẫn họ ra khỏi xứ Ê-díp-tô, và vì họ đeo-đuổi theo các tà-thần, thờ-lạy và hầu-việc chúng nó, nên Ngài đã giáng trên họ các tai-vạ nầy.