II Sử ký/16
A-sa, có dân Sy-ri giúp-đỡ, ngăn-cản Ba-ê-sa xây thành Ra-ma
161 Năm thứ ba mươi sáu đời A-sa, Ba-ê-sa, vua Y-sơ-ra-ên, đi lên đánh Giu-đa, cất đồn-lũy Ra-ma, để làm cho dân-sự của A-sa, vua Giu-đa, không ra vào được. 2 Khi ấy A-sa lấy bạc vàng ở trong kho của đền Đức Giê-hô-va và trong kho của cung vua, gởi đến Bên-Ha-đát, vua Sy-ri, ở tại Đa-mách, mà rằng: 3 Chúng ta hãy lập giao-ước với nhau, y như thân-phụ của tôi và thân-phụ của ông đã làm. Kìa, tôi gởi dâng cho ông bạc và vàng: hãy đi hủy ước của ông với Ba-ê-sa, vua Y-sơ-ra-ên, để người xa khỏi tôi. 4 Bên-Ha-đát nghe theo lời vua A-sa, bèn sai các tướng đạo-binh mình đi hãm đánh các thành của Y-sơ-ra-ên, chiếm lấy Y-giôn, Đan, A-bên-Ma-im, cùng các thành kho-tàng của đất Nép-ta-li. 5 Xảy khi Ba-ê-sa hay đều đó, liền thôi xây đồn Ra-ma và bãi công-việc. 6 Vua A-sa bèn nhóm hết thảy người Giu-đa; chúng lấy đem đi đá và gỗ mà Ba-ê-sa đã dùng xây-cất Ra-ma; rồi A-sa dùng đồ ấy xây-cất Ghê-ba và Mích-ba.
7 Trong khi ấy, đấng tiên-kiến Ha-na-ni đến cùng A-sa, vua Giu-đa, mà nói rằng: Bởi vì vua nương-cậy vua Sy-ri, không nương-cậy nơi Giê-hô-va Đức Chúa Trời của ông, nên đạo-quân vua Sy-ri đã thoát khỏi tay ông. 8 Dân Ê-thi-ô-bi và dân Li-by há chẳng phải một đạo-quân đông lắm sao? Xe và lính-kỵ họ há chẳng phải nhiều lắm ư? Dẫu vậy, bởi vua nhờ-cậy Đức Giê-hô-va, nên Ngài phó chúng nó vào tay vua. 9 Vì con mắt của Đức Giê-hô-va soi-xét khắp thế-gian, đặng giúp sức cho kẻ nào có lòng trọn thành đối với Ngài. Trong việc nầy vua có cư-xử cách dại-dột, nên từ nầy về sau vua sẽ có giặc-giã. 10 A-sa nổi giận đấng tiên-kiến, đem cầm tù người; vì tại việc ấy, vua tức giận người lắm. Trong lúc đó, A-sa cũng hà-hiếp mấy người của dân-sự.
11 Nầy các công-việc của A-sa, từ đầu đến cuối, đều đã chép trong sách các vua Giu-đa và Y-sơ-ra-ên. 12 Năm thứ ba mươi chín đời A-sa trị-vì, A-sa bị đau chơn, đến đỗi nặng lắm; trong cơn bịnh người không tìm-kiếm Đức Giê-hô-va, nhưng tìm-kiếm những thầy thuốc. 13 A-sa an-giấc cùng tổ-phụ người, băng-hà năm thứ bốn mươi mốt đời người trị-vì. 14 Người ta chôn người nơi mồ-mả chính người đã đào cho mình trong thành Đa-vít, để người nằm trên một cái giường đầy thuốc thơm, chế theo phép hòa-hương; đoạn người ta xông hương cho người rất nhiều.