II Phi-e-rơ/2
Các giáo-sư giả hầu đến
21 Dầu vậy, trong dân-chúng cũng đã có tiên-tri giả, và cũng sẽ có giáo-sư giả trong anh em; họ sẽ truyền những đạo dối làm hại, chối Chúa đã chuộc mình, tự mình chuốc lấy sự hủy-phá thình-lình. 2 Có nhiều kẻ sẽ theo họ trong những sự buông-tuồng, và đạo thật vì cớ họ sẽ bị gièm-pha. 3 Họ sẽ bởi lòng tham mình, lấy lời dối-trá khoét anh em; nhưng sự kêu án nghịch cùng họ đã nghị-định từ lâu nay, và sự hư-mất của họ chẳng ngủ.
4 Vả, nếu Đức Chúa Trời chẳng tiếc các thiên-sứ đã phạm tội, nhưng quăng vào trong vực sâu, tại đó họ bị trói-buộc bằng xiềng nơi tối-tăm để chờ sự phán-xét; 5 nếu Ngài chẳng tiếc thế-gian xưa, trong khi sai nước lụt phạt đời gian-ác nầy, chỉ gìn-giữ Nô-ê là thầy giảng đạo công-bình, với bảy người khác mà thôi; 6 nếu Ngài đã đoán-phạt thành Sô-đôm và Gô-mô-rơ, hủy-phá đi khiến hóa ra tro, để làm gương cho người gian-ác về sau; 7 nếu Ngài đã giải-cứu người công-bình là Lót, tức là kẻ quá lo vì cách ăn-ở luông-tuồng của bọn gian-tà kia, 8 (vì người công-bình nầy ở giữa họ, mỗi ngày nghe thấy việc trái phép của họ, bèn cảm-biết đau-xót trong lòng công-bình mình), 9 thì Chúa biết cứu-chữa những người tin-kính khỏi cơn cám-dỗ, và hành-phạt kẻ không công-bình, cầm chúng nó lại để chờ ngày phán-xét, 10 nhứt là những kẻ theo lòng tư-dục ô-uế mình mà ham-mê sự sung-sướng xác-thịt, khinh-dể quyền-phép rất cao.
Bọn đó cả gan, tự-đắc, nói hỗn đến các bậc Tôn-trọng mà không sợ, 11 dẫu các thiên-sứ, là đấng có sức-mạnh quyền-phép hơn chúng nó, còn không hề lấy lời nguyền-rủa mà xử-đoán các bậc đó trước mặt Chúa. 12 Nhưng chúng nó cũng như con vật không biết chi, sanh ra chỉ làm thú-vật để bị bắt mà làm thịt, hay chê-bai đều mình không biết, rồi chết đi như con vật, dường ấy chúng nó lãnh lấy tiền công về tội-ác mình. 13 Chúng nó lấy sự chơi-bời giữa ban ngày làm sung-sướng, là người xấu-xa ô-uế, ưa-thích sự dối-trá mình đang khi ăn tiệc với anh em; 14 cặp mắt chúng nó đầy sự gian-dâm, chúng nó phạm tội không bao giờ chán, dỗ-dành những người không vững lòng, chúng nó có lòng quen thói tham-dục: ấy là những con-cái đáng rủa-sả. 15 Chúng nó đã bỏ đường thẳng mà đi sai-lạc theo đường của Ba-la-am, con trai Bô-sô, là kẻ tham tiền công của tội-ác; nhưng người bị trách về sự phạm tội của mình, 16 bởi có một con vật câm nói tiếng người ta, mà ngăn-cấm sự điên-cuồng của người tiên-tri đó.
17 Ấy là những suối không nước, những đám mây bị luồng gió mạnh đưa đi và sự tối-tăm mờ-mịt đã để dành cho chúng nó. 18 Chúng nó dùng những lời văn-hoa hư-đản, đem những đều ham-muốn của xác-thịt và đều gian-dâm mà dỗ-dành những kẻ mới vừa tránh khỏi các người theo đường lầm-lạc; 19 chúng nó hứa sự tự-do cho người, mà chính mình thì làm tôi-mọi sự hư-nát; vì có sự chi đã thắng hơn người, thì người là tôi-mọi sự đó. 20 Vả, chúng nó bởi sự nhận biết Chúa và Cứu-Chúa chúng ta là Đức Chúa Jêsus-Christ, mà đã thoát khỏi sự ô-uế của thế-gian, rồi lại mắc phải và suy-phục những sự đó, thì số-phận sau-cùng của chúng nó trở xấu hơn lúc đầu. 21 Chúng nó đã biết đường công-bình, rồi lại lui đi về lời răn thánh đã truyền cho mình, thế thì thà rằng không biết là hơn. 22 Đã xảy đến cho chúng nó như lời tục-ngữ rằng: Chó liếm lại đồ nó đã mửa, heo đã rửa sạch rồi, lại lăn-lóc trong vũng bùn.[1]
- ▲ Châm-ngôn 26 : 11.