Ha-ba-cúc của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 3

Lời cầu-nguyện của đấng tiên-tri

31  Lời cầu-nguyện của đấng tiên-tri Ha-ba-cúc, về thể thi-ca.

2 Hỡi Đức Giê-hô-va! Tôi đã nghe danh-tiếng Ngài thì tôi sợ-hãi.
Hỡi Đức Giê-hô-va! xin Ngài lại khiến công-việc Ngài dấy lên giữa các năm,
Tỏ ra cho biết giữa các năm;
Khi Ngài đương giận, xin hãy nhớ lại sự thương-xót!
3 Đức Chúa Trời đến từ Thê-man,
Đấng Thánh đến từ núi Pha-ran.
                      (Sê la)
Vinh-hiển Ngài bao-phủ các từng trời,
Đất đầy sự khen-ngợi Ngài.
4 Sự chói-rạng của Ngài như ánh sáng,
Những tia sáng ra từ tay Ngài,
Quyền-năng Ngài giấu trong nơi đó.
5 Ôn-dịch đi trước mặt Ngài,
Tên lửa ra nơi chơn Ngài.
6 Ngài đứng và đo đất;

Ngài nhìn-xem, làm tan-tác các dân-tộc;
Các núi hằng còn đều tan-nát,
Các đồi đời đời đều quì xuống:
Các đường-lối Ngài giống như thuở xưa.
7 Ta thấy những trại của Cu-san bị hoạn-nạn,
Những màn-cháng của đất Ma-đi-an lung-lay.
8 Có phải Đức Giê-hô-va nổi giận nghịch cùng các sông chăng?
Cơn giận Ngài có phải nổi lên nghịch cùng các sông chăng?
Có phải sự thạnh-nộ Ngài nổi lên nghịch cùng biển,
Khi Ngài cỡi ngựa cỡi xe đặng giải-cứu chăng?
9 Cung Ngài ra khỏi bao;
Lời thề cùng các chi-phái là lời chắc-chắn. (Sê-la)
Ngài phân-rẽ đất làm cho sông chảy ra.
10 Các núi thấy Ngài thì đều sợ-hãi;
Các dòng nước chảy mạnh,
Vực sâu vang tiếng,
Rún biển giơ tay lên cao.
11 Mặt trời mặt trăng dừng lại trong nơi ở nó:
Vì cớ bóng sáng của những tên Ngài,
Và chớp-nháng của gươm-giáo Ngài chiếu ra.
12 Ngài nổi giận bước qua đất;
Và đương cơn thạnh-nộ giày-đạp các dân-tộc.
13 Ngài đi ra đặng cứu dân mình,
Đi ra đặng cứu đấng chịu xức dầu của mình;
Ngài đánh thương đầu kẻ ác, phá nhà nó,
Làm trần-trụi nền nó cho đến cổ.
                     (Sê-la)
14 Ngài lấy giáo nó đâm đầu lính-chiến nó,
Chúng nó đến như trận bão đặng làm tan-tác tôi;
Chúng nó vui-thích như nuốt kẻ bần-cùng cách kín-giấu.
15 Ngài cỡi ngựa đạp trên biển,
Trong đống nước lớn.
16 Tôi đã nghe, thì thân-thể tôi run-rẩy,
Nghe tiếng Ngài thì môi tôi rung-động;
Sự mục-nát nhập vào xương tôi; và tôi run-rẩy trong chỗ tôi,
Vì tôi phải nín-lặng để chờ ngày hoạn-nạn,
Là ngày có dân đến xâm-chiếm chúng tôi.
17 Vì dầu cây vả sẽ không nứt lộc nữa,
Và sẽ không có trái trên những cây nho;
Cây ô-li-ve không sanh-sản,
Và chẳng có ruộng nào sanh ra đồ-ăn;
Bầy chiên sẽ bị dứt khỏi ràn,
Và không có bầy bò trong chuồng nữa.
18 Dầu vậy, tôi sẽ vui-mừng trong Đức Giê-hô-va,
Tôi sẽ hớn-hở trong Đức Chúa Trời của sự cứu-rỗi tôi.
19 Đức Giê-hô-va là Chúa, là sức-mạnh của tôi,
Ngài làm cho chơn tôi giống như chơn con hươu,
Khiến tôi đi trên các nơi cao của mình.

(Phó cho quản phường nhạc, khảy đờn mà hát bài nầy).