Hê-bơ-rơ của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 6

Kết-quả khốn-nạn của sự bỏ đạo

61 Ấy vậy, chúng ta phải bỏ qua các đều sơ-học về Tin-lành của Đấng Christ, mà tấn-tới sự trọn-lành, chớ nên lập lại nền nữa, tức là: từ-bỏ các việc chết, tin Đức Chúa Trời, 2 sự dạy về phép báp-têm, phép đặt tay, sự kẻ chết sống lại, sự phán-xét đời đời. 3 Ví bằng Đức Chúa Trời cho phép, thì chúng ta sẽ làm đều đó.

4 Vì chưng những kẻ đã được soi-sáng một lần, đã nếm sự ban-cho từ trên trời, dự phần về Đức Thánh-Linh, 5 nếm đạo lành Đức Chúa Trời, và quyền-phép của đời sau, 6 nếu lại vấp-ngã, thì không thể khiến họ lại ăn-năn nữa, vì họ đóng đinh Con Đức Chúa Trời trên thập-tự-giá cho mình một lần nữa, làm cho Ngài sỉ-nhục tỏ-tường. 7 Vả, một đám đất nhờ mưa đượm-nhuần mà sanh cây cỏ có ích cho người cày-cấy, thì đất đó hưởng phần phước lành của Đức Chúa Trời. 8 Nhưng đất nào chỉ sanh ra những cỏ-rạ, gai-gốc, thì bị bỏ, và hầu bị rủa, cuối-cùng phải bị đốt.

Áp-ra-ham cậy lời hứa Chúa đã nên gương cho chúng ta

9 Hỡi những kẻ rất yếu-dấu, dẫu chúng ta nói vậy, vẫn còn đương trông-đợi những việc tốt hơn từ nơi anh em, là những việc đưa đến sự cứu-rỗi. 10 Đức Chúa Trời không phải là không công-bình mà bỏ quên công-việc và lòng yêu-thương của anh em đã tỏ ra vì danh Ngài, trong khi hầu việc các thánh-đồ và hiện nay đương còn hầu việc nữa. 11 Nhưng chúng ta mong rằng mỗi người trong anh em tỏ lòng sốt-sắng như vậy, đặng giữ lòng đầy-dẫy sự trông-cậy cho đến cuối-cùng; 12 đến nỗi anh em không trễ-nải, nhưng cứ học-đòi những kẻ bởi đức-tin và lòng nhịn-nhục mà được hưởng lời hứa.

13 Khi Đức Chúa Trời hứa cùng Áp-ra-ham, và vì không thể chỉ đấng nào lớn hơn, nên Ngài chỉ chính mình Ngài mà thề với người rằng: 14 Chắc ta sẽ ban phước cho ngươi nhiều, và khiến hậu-tự ngươi sanh-sản đông thêm.[1] 15 Ấy, Áp-ra-ham đã nhịn-nhục đợi-chờ như vậy, rồi mới được đều đã hứa. 16 Người ta thường mượn danh một Đấng lớn hơn mình mà thề, phàm có cãi-lẫy đều gì, thì lấy lời thề mà định. 17 Đức Chúa Trời cũng vậy, muốn càng tỏ ra cho những kẻ hưởng lời hứa biết ý-định Ngài là chắc-chắn không thay-đổi, thì dùng lời thề; 18 hầu cho nhờ hai đều chẳng thay-đổi đó, — và về hai đều ấy Đức Chúa Trời chẳng có thể nói dối, — mà chúng ta tìm được sự yên-ủi lớn mạnh, là kẻ đã trốn đến nơi ẩn-náu, mà cầm lấy sự trông-cậy đã đặt trước mặt chúng ta. 19 Chúng ta giữ đều trông-cậy nầy như cái neo của linh-hồn, vững-vàng bền-chặt, thấu vào phía trong màn, 20 trong nơi thánh mà Đức Chúa Jêsus đã vào như Đấng đi trước của chúng ta, vì đã trở nên thầy tế-lễ thượng-phẩm đời đời, theo ban Mên-chi-xê-đéc.

  1. Sáng-thế ký 22 : 17.