Hê-bơ-rơ/4
Sự yên-nghỉ của Đức Chúa Trời hứa chắc cho kẻ tin
41 Vậy, đang khi còn có lời hứa cho vào sự yên-nghỉ Chúa, hãy lo-sợ, kẻo trong chúng ta có ai bị trừ ra chăng. 2 Vì tin lành nầy đã rao-truyền cho chúng ta cũng như cho họ; những lời họ đã nghe không ích chi hết, vì trong khi nghe, chẳng lấy đức-tin nhận lời đó thuộc về mình. 3 Về phần chúng ta là kẻ đã tin, thì vào sự yên-nghỉ, như Đức Chúa Trời đã phán rằng:
Nầy là lời thề ta đã lập trong cơn thạnh-nộ:
Chúng nó sẽ chẳng hề vào sự yên-nghỉ ta!...[1]
Dầu vậy, công-việc của Ngài đã xong rồi từ buổi sáng-thế. 4 Vì luận về ngày thứ bảy, có chép rằng:
Ngày thứ bảy Đức Chúa Trời nghỉ cả các công-việc Ngài.[2]
5 Lại một chỗ khác có chép rằng:
Chúng nó sẽ chẳng hề vào sự yên-nghỉ ta.[3]
6 Như vậy, vì đã dành cho mấy người phải vào đó, và vì những kẻ nghe tin lành ấy trước nhứt đã không vào đó bởi chẳng tin, 7 nên về sau lâu lắm, trong một thơ của Đa-vít, Chúa lại định một ngày nữa gọi là « Ngày nay, » như trên kia đã dẫn rằng:
Ngày nay nếu các ngươi nghe tiếng Ngài,
Thì chớ cứng lòng.[4]
8 Vả, nếu Giô-suê đã cho họ yên-nghỉ, thì chắc sau không còn nói về một ngày khác nữa. 9 Vậy thì còn lại một ngày yên-nghỉ cho dân Đức Chúa Trời. 10 Vì ai vào sự yên-nghỉ của Đức Chúa Trời, thì nghỉ công-việc mình, cũng như Đức Chúa Trời đã nghỉ công-việc của Ngài vậy.
Quyền-phép của lời Đức Chúa Trời
11 Vậy, chúng ta phải gắng sức vào sự yên-nghỉ đó, hầu cho không có một người nào trong chúng ta theo gương kẻ chẳng tin kia mà vấp-ngã. 12 Vì lời của Đức Chúa Trời là lời sống và linh-nghiệm, sắc hơn gươm hai lưỡi, thấu vào đến đỗi chia hồn, linh, cốt, tủy, xem-xét tư-tưởng và ý-định trong lòng. 13 Chẳng có vật nào được giấu-kín trước mặt Chúa, nhưng thảy đều trần-trụi và lộ ra trước mắt Đấng mà chúng ta phải thưa lại.
Đức Chúa Jêsus-Christ là thầy tế-lễ thượng-phẩm của giao-ước mới
14 Ấy vậy, vì chúng ta có thầy tế-lễ thượng-phẩm lớn đã trải qua các từng trời, tức là Đức Chúa Jêsus, Con Đức Chúa Trời, thì hãy bền giữ đạo chúng ta đã nhận tin. 15 Vì chúng ta không có thầy tế-lễ thượng-phẩm chẳng có thể cảm-thương sự yếu-đuối chúng ta, bèn có một thầy tế-lễ bị thử-thách trong mọi việc cũng như chúng ta, song chẳng phạm tội. 16 Vậy, chúng ta hãy vững lòng đến gần ngôi ơn-phước, hầu cho được thương-xót và tìm được ơn để giúp chúng ta trong thì-giờ có cần-dùng.