Gia-cơ/1
Lời đạt và chào-thăm
11 Gia-cơ, tôi-tớ Đức Chúa Trời và Đức Chúa Jêsus-Christ, đạt cho mười hai chi-phái ở tan-lạc,[1] chúc bình-an!
Tín-đồ chịu thử-thách phải thể nào
2 Hỡi anh em, hãy coi sự thử-thách trăm bề thoạt đến cho anh em như là đều vui-mừng trọn-vẹn, 3 vì biết rằng sự thử-thách đức-tin anh em sanh ra sự nhịn-nhục. 4 Nhưng sự nhịn-nhục phải làm trọn việc nó, hầu cho chính mình anh em cũng trọn-lành toàn-vẹn, không thiếu-thốn chút nào.
5 Ví bằng trong anh em có kẻ kém khôn-ngoan, hãy cầu-xin Đức Chúa Trời, là Đấng ban cho mọi người cách rộng-rãi, không trách-móc ai, thì kẻ ấy sẽ được ban cho. 6 Nhưng phải lấy đức-tin mà cầu-xin, chớ nghi-ngờ; vì kẻ hay nghi-ngờ giống như sóng biển, bị gió động và đưa đi đây đi đó. 7 Người như thế chớ nên tưởng mình lãnh được vật chi từ nơi Chúa: 8 ấy là một người phân-tâm, phàm làm việc gì đều không định.
9 Anh em nào ở địa-vị thấp-hèn hãy khoe mình về phần cao-trọng mình, 10 kẻ giàu cũng hãy khoe mình về phần đê-hèn, vì người sẽ qua đi như hoa cỏ. 11 Mặt trời mọc lên, nắng xẳng, cỏ khô, hoa rụng, sắc đẹp tồi-tàn: kẻ giàu cũng sẽ khô-héo như vậy trong những việc mình làm.
Sự cám-dỗ và ân-điển
12 Phước cho người bị cám-dỗ;[2] vì lúc đã chịu nổi sự thử-thách rồi, thì sẽ lãnh mão triều-thiên của sự sống mà Đức Chúa Trời đã hứa cho kẻ kính-mến Ngài. 13 Chớ có ai đương bị cám-dỗ mà nói rằng: Ấy là Đức Chúa Trời cám-dỗ tôi; vì Đức Chúa Trời chẳng bị sự ác nào cám-dỗ được, và chính Ngài cũng không cám-dỗ ai. 14 Nhưng mỗi người bị cám-dỗ khi mắc tư-dục xui-giục mình. 15 Đoạn, lòng tư-dục cưu-mang, sanh ra tội-ác; tội-ác đã trọn, sanh ra sự chết.
16 Hỡi anh em yêu-dấu, chớ tự dối mình: 17 mọi ân-điển tốt-lành cùng sự ban-cho trọn-vẹn đều đến từ nơi cao và bởi Cha sáng-láng mà xuống, trong Ngài chẳng có một sự thay-đổi, cũng chẳng có bóng của sự biến-cải nào. 18 Ấy chính Ngài theo ý-muốn mình, đã dùng lời chơn-thật sanh chúng ta, hầu cho chúng ta được nên như trái đầu mùa của những vật Ngài dựng nên.
Làm theo lời Đức Chúa Trời
19 Hỡi anh em yêu-dấu, anh em biết đều đó: người nào cũng phải mau nghe mà chậm nói, chậm giận; 20 vì cơn giận của người ta không làm nên sự công-bình của Đức Chúa Trời. 21 Vậy, hãy bỏ đi mọi đều ô-uế và mọi đều gian-ác còn lại, đem lòng nhu-mì nhận lấy lời đã trồng trong anh em, là lời cứu được linh-hồn của anh em.
22 Hãy làm theo lời, chớ lấy nghe làm đủ mà lừa-dối mình. 23 Vì, nếu có kẻ nghe lời mà không làm theo, thì khác nào người kia soi mặt mình trong gương, 24 thấy rồi thì đi, liền quên mặt ra thể nào. 25 Nhưng kẻ nào xét kĩ luật-pháp trọn-vẹn, là luật-pháp về sự tự-do, lại bền lòng suy-gẫm lấy, chẳng phải nghe rồi quên đi, nhưng hết lòng giữ theo phép-tắc nó, thì kẻ đó sẽ tìm được phước trong sự mình vâng lời.
26 Nhược bằng có ai tưởng mình là tin đạo, mà không cầm-giữ lưỡi mình, nhưng lại lừa-dối lòng mình, thì sự tin đạo của người hạng ấy là vô-ích. 27 Sự tin đạo thanh-sạch không vết, trước mặt Đức Chúa Trời, Cha chúng ta, là: thăm-viếng kẻ mồ-côi, người góa-bụa trong cơn khốn-khó của họ, và giữ lấy mình cho khỏi sự ô-uế của thế-gian.