Gióp của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 39

Quyền-năng và khôn-ngoan của Đức Chúa Trời hiện ra nhiều cách

391 Khi mẹ con sư-tử nằm phục nơi hang,
Khi rình trong bụi-rậm nó,
2 Há có phải ngươi săn mồi cho sư-tử cái,
Và làm cho sư-tử con đói được no sao?
3 Ai sắm đồ ăn cho quạ,
Khi con nhỏ nó kêu-la cùng Đức Chúa Trời,
Và bay đi đây đó không đồ ăn?

4 Ngươi có biết thì nào dê rừng đẻ chăng?
Có xem-xét mùa nào nai cái đẻ chăng?
5 Ngươi có tính số tháng nó có thai,
Và biết kỳ nó đẻ chăng?
6 Nó ngồi chồm-hỗm, đẻ con nhỏ ra,
Và được giải khỏi sự đau-đớn của nó.
7 Các con nhỏ nó trở nên mạnh-mẽ, lớn lên trong đồng-nội;
Đoạn lìa mẹ mình, chẳng còn trở lại nữa.

8 Ai để cho con lừa rừng chạy thong-dong?
Ai có mở trói cho con lừa lẹ-làng kia?
9 Ta đã ban cho nó đồng-vắng làm nhà,
Và ruộng mặn làm nơi-ở.
10 Nó khinh-chê tiếng ồn-ào của thị-thành,
Không nghe tiếng của kẻ coi dắt.
11 Khắp các núi là đồng cỏ của nó,
Nó tìm-kiếm mọi vật gì xanh-tươi.

12 Chớ thì con bò tót muốn làm việc cho ngươi chăng?
Nó chịu ở gần bên máng cỏ ngươi chớ?
13 Ngươi há có thể lấy dây cột bò tót nơi giòng cày sao?
Nó sẽ chịu theo sau ngươi mà bừa trũng chăng?
14 Ngươi há sẽ nhờ-cậy nó, vì nó sức nhiều sao?
Ngươi sẽ giao công-lao mình cho nó chăng?
15 Chớ thì ngươi cậy nó đem ngũ-cốc ngươi về,
Và nhờ nó gom lúa mì lại trong sân ngươi ư?

16 Chim lạc-đà đập cánh vui-mừng;
Nhưng cánh và lông ấy, há có biết thương-yêu sao?
17 Vì nó để trứng mình dưới đất,
Vùi nóng trứng ấy nơi bụi-cát,
18 Quên rằng có lẽ chơn người bước nát nó,
Hoặc con thú đồng giày-đạp nó đi chăng.
19 Nó ở khắc-khổ với con nó, dường như không thuộc về nó,

Sự lao-khổ nó luống-công, nhưng nó không lo căm đến.
20 Vì Đức Chúa Trời cất sự khôn-ngoan khỏi nó,
Không chia-phân thông-sáng cho nó.
21 Khi nó đập cánh bay lên,
Bèn nhạo-báng ngựa và người cỡi ngựa.

22 Có phải ngươi ban sức-lực cho ngựa,
Và phủ cổ nó lông gáy rung-rung chăng?
23 Há có phải ngươi khiến nó nhảy búng như cào-cào chăng?
Tiếng kêu hí có oai của nó, thật đáng sợ.
24 Nó đào đất trong trũng, vui-mừng về sức-lực mình;
Nó xông tới đón quân cầm binh-khí.
25 Nó khinh-chê sự sợ, chẳng ghê đều chi;
Trước ngọn gươm nó không xây trở.
26 Trên nó vang tiếng gùi tên,
Giáo và lao sáng-giới.
27 Nó lướt dậm, vừa nhảy vừa hét,
Khi kèn thổi, nó chẳng cầm mình lại được.
28 Vừa khi nghe kèn thổi, nó bèn la: Hí! hí!
Từ xa nó đánh hơi mùi giặc,
Nghe tiếng ầm-ầm của các quan-tướng và tiếng reo-hô của chiến-sĩ.

29 Có phải nhờ sự khôn ngươi mà con diều vùng bay đi,
Và sè cánh nó về hướng nam?
30 Có phải theo lịnh ngươi mà chim ưng cất lên,
Và đóng ổ nó tại nơi cao?
31 Nó ở trong bàn-thạch, đậu trên chót-vót hòn đá,
Tại trên đỉnh núi không ai leo lên được.
32 Từ đó, nó rình mồi,
Mắt nó thấy mồi ở xa.
33 Các con nhỏ nó hút huyết,
Và hễ nơi nào có xác chết, thì nó bèn có tại đó.

34 Đức Giê-hô-va còn đáp lại cho Gióp, mà rằng:
35 Kẻ bắt-bẻ Đấng Toàn-năng há sẽ tranh-luận cùng Ngài sao?
Kẻ cãi luận cùng Đức Chúa Trời, hãy đáp đều đó đi!

36 Gióp bèn thưa cùng Đức Giê-hô-va rằng:
37 Tôi vốn là vật không ra gì, sẽ đáp chi với Chúa?
Tôi đặt tay lên che miệng tôi.
38 Tôi đã nói một lần, song sẽ chẳng còn đáp lại;
Phải, tôi đã nói hai lần, nhưng không nói thêm gì nữa.