Gióp của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 23

Gióp lại quả-quyết rằng mình vô-tội

231 Gióp đáp rằng:

2 Cho đến ngày nay, sự than-siết tôi hãy còn cay-đắng,
Tay đè trên tôi nặng hơn sự rên-siết tôi.
3 Ôi! Chớ chi tôi biết nơi nào tìm được Chúa,
Hầu cho đi đến trước tòa của Ngài!
4 Tôi hẳn sẽ giãi-bày duyên-cớ tôi trước mặt Ngài,
Và làm đầy miệng tôi những lý-luận.
5 Tôi sẽ biết các lời Ngài đáp lại cho tôi,
Và hiểu đều Ngài muốn phán cùng tôi.
6 Chúa há sẽ lấy quyền-năng lớn-lao Ngài mà tranh-luận với tôi sao?
Không, Ngài sẽ chú-ý về tôi.
7 Tại đó người ngay-thẳng sẽ luận-biện với Ngài,
Và tôi được thoát-khỏi kẻ đoán-xét tôi đến mãi mãi.
8 Nầy, tôi đi tới trước, nhưng không có Ngài tại đó;
Tôi đi lại sau, song tôi cũng chẳng nhìn-thấy Ngài;
9 Qua phía tả, khi Ngài đương làm công-việc đó, song tôi không phân-biệt Ngài được;
Ngài ẩn tại phía hữu, nên tôi chẳng thấy Ngài.
10 Nhưng Chúa biết con đường tôi đi;
Khi Ngài đã thử-rèn tôi, tôi sẽ ra như vàng.
11 Chơn tôi bén theo bước Chúa;
Tôi giữ đi theo đường Ngài, chẳng hề sai-lệch.
12 Tôi chẳng hề lìa-bỏ các điều-răn của môi Ngài,
Vẫn vâng theo lời của miệng Ngài hơn là ý-muốn lòng tôi.
13 Nhưng Chúa đã một ý nhứt-định, ai làm cho Ngài đổi được?
Đều gì lòng Ngài muốn, ắt Ngài làm cho thành:
14 Đều Ngài đã nhứt-định cho tôi, tất Ngài sẽ làm cho xong:
Trong lòng Ngài còn có lắm đều khác giống như vậy.
15 Bởi cớ ấy, tôi kinh-khủng trước mặt Ngài;
Khi nào tôi tưởng đến, bèn sợ-hãi Ngài.
16 Vì Đức Chúa Trời khiến lòng tôi bủn-rủn,
Đấng Toàn-năng làm cho tôi hoảng-sợ;
17 Vì tôi chẳng sợ-sệt bởi sự tối-tăm,
Cũng chẳng sợ-hãi vì u-ám mù-mịt che-phủ mặt tôi.