Dân số Ký của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 11

Dân-sự lằm-bằm. — Chọn bảy mươi người trưởng-lão

111 Vả, dân-sự bèn lằm-bằm, và đều đó chẳng đẹp tai Đức Giê-hô-va. Đức Giê-hô-va nghe, cơn thạnh-nộ Ngài nổi lên, lửa của Đức Giê-hô-va cháy phừng-phừng giữa dân-sự và thiêu-hóa đầu cùng trại-quân. 2 Dân-sự bèn kêu la cùng Môi-se; Môi-se cầu-xin Đức Giê-hô-va, thì lửa ngừng lại. 3 Người ta đặt tên chỗ nầy là Tha-bê-ra[1], vì lửa của Đức Giê-hô-va đã cháy giữa dân-sự.

4 Bọn dân tạp ở trong dân Y-sơ-ra-ên sanh lòng tham-muốn, đến đỗi dân Y-sơ-ra-ên lại khóc nữa mà rằng: Ai sẽ cho chúng tôi ăn thịt? 5 Chúng tôi nhớ những cá chúng tôi ăn nhưng-không tại xứ Ê-díp-tô, những dưa chuột, dưa gang, củ kiệu, hành, và tỏi. 6 Bây giờ, linh-hồn chúng tôi bị khô-héo, không có chi hết! Mắt chỉ thấy ma-na mà thôi.

7 Vả, Ma-na hình như hột ngò, sắc như trân-châu. 8 Dân-sự đi tản ra và hốt lấy, rồi nghiền bằng cối xay, hay là giã bằng cối giã, nấu trong một cái nồi và làm bánh; nếm giống như bánh nhỏ có pha dầu. 9 Khi ban tối mù sương xuống trên trại-quân, thì ma-na cũng xuống nữa.

10 Vậy, Môi-se nghe dân-sự khóc, mỗi người ở trong nhà mình, tại nơi cửa trại mình; cơn thạnh-nộ của Đức Giê-hô-va nổi lên phừng-phừng, 11 và Môi-se lấy làm buồn-bực về đều đó. Môi-se bèn thưa cùng Đức Giê-hô-va rằng: Sao Ngài làm cho tôi-tớ Ngài buồn? Sao tôi chẳng được ơn trước mặt Ngài, và sao Ngài lại chất gánh nặng của hết thảy dân-sự nầy trên mình tôi? 12 Tôi há có thọ-thai dân nầy sao? há có sanh-đẻ nó sao? mà Ngài lại phán biểu tôi rằng: Hãy ẵm dân nầy trong lòng ngươi, như người cha nuôi bồng đứa trẻ bú, cho đến xứ mà Ngài có thể hứa ban cho tổ-phụ của chúng nó. 13 Tôi sẽ có thịt ở đâu đặng phát cho cả dân-sự nầy? bởi vì họ khóc về tôi mà rằng: Hãy cho chúng tôi thịt ăn. 14 Tôi không thế một mình gánh hết dân-sự nầy, vì thật là rất nặng-nề cho tôi quá! 15 Nếu Chúa đãi tôi như vậy, và nếu tôi được ơn trước mặt Chúa, xin thà giết tôi đi, để tôi không thấy sự khốn-nạn tôi!

16 Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Hãy nhóm-hiệp cho ta bảy mươi người trong bực trưởng-lão Y-sơ-ra-ên, tức là những kẻ ngươi biết là trưởng-lão và cai-quản dân-sự; hãy dẫn các người ấy đến hội-mạc, đứng tại đó với ngươi. 17 Đoạn, ta sẽ ngự xuống, nói chuyện tại đó với ngươi; ta sẽ lấy Thần cảm ngươi mà ban cho những người đó, để họ chịu gánh nặng về dân-sự với ngươi, và ngươi không phải gánh một mình. 18 Ngươi phải truyền cho dân-sự rằng: Ngày mai phải dọn mình ra thánh, thì các ngươi sẽ ăn thịt. Vì chưng lỗ tai Đức Giê-hô-va có nghe các ngươi khóc mà rằng: Ai sẽ cho chúng tôi ăn thịt, vì chúng tôi lấy làm sung-sướng tại xứ Ê-díp-tô,— bởi cớ đó, Đức Giê-hô-va sẽ ban thịt cho các ngươi, thì các ngươi sẽ ăn. 19 Chẳng phải các ngươi sẽ ăn thịt một ngày, hai ngày, năm ngày, mười ngày hay là hai mươi ngày đâu; 20 nhưng cho đến một tháng trọn, cho đến chừng nào thịt tràn ra lỗ mũi, và các ngươi ngán đi, vì các ngươi đã bỏ Đức Giê-hô-va ở giữa mình, và khóc trước mặt Ngài, mà rằng: Vì sao chúng tôi đã ra khỏi xứ Ê-díp-tô?

21 Môi-se thưa rằng: Trong dân-sự tôi đương ở đây, có sáu trăm ngàn người đờn-ông, mà Ngài có phán rằng: Ta sẽ phát thịt cho dân nầy ăn trong một tháng trọn. 22 Người ta há sẽ giết chiên và bò đến đỗi được đủ cho họ sao? hay là người ta há sẽ gom hết thảy cá dưới biển đến đỗi được đủ cho họ sao? 23 Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Tay của Đức Giê-hô-va há đã vắn lại sao? Ngươi sẽ xem thử đều ta đã phán cùng ngươi có xảy đến hay chăng.

24 Môi-se bèn đi ra, thuật lại các lời Đức Giê-hô-va cho dân-sự, rồi nhóm-hiệp bảy mươi người trong bực trưởng-lão của dân-sự, đặt để xung-quanh Trại. 25 Đức Giê-hô-va bèn ngự xuống trong mây, phán cùng Môi-se; Ngài lấy Thần cảm người và ban cho bảy mươi người trưởng-lão. Vừa khi Thần ở trên bảy mươi người trưởng-lão, bèn được cảm-động nói tiên-tri, nhưng không cứ nói mãi.

26 Có hai người ở lại trong trại-quân; một người tên là Ên-đát, một người tên là Mê-đát, được Thần cảm-động, nói tiên-tri tại trại-quân. Hai người nầy thuộc về bọn được biên tên, nhưng không có đến hội-mạc. 27 Một đứa trai trẻ chạy thuật lại cùng Môi-se rằng: Ên-đát và Mê-đát nói tiên-tri trong trại-quân. 28 Giô-suê, con trai của Nun, là người hầu việc Môi-se, đáp lại mà rằng: Hỡi Môi-se, chúa tôi, hãy cấm chúng nó! 29 Môi-se đáp rằng: Ngươi ganh cho ta chăng? Ôi! chớ chi cả dân-sự của Đức Giê-hô-va đều là người tiên-tri, và chớ chi Đức Giê-hô-va ban Thần của Ngài cho họ! 30 Môi-se và mấy người trưởng-lão đều lui vào trại-quân.

Những chim cút

31 Đức Giê-hô-va bèn khiến một trận gió nổi từ biển, dẫn những chim cút đến vải trên trại-quân và xung-quanh, bên nầy trải ra dài chừng một ngày đường đi, và bên kia trải ra dài chừng một ngày đường đi, khỏi mặt đất chừng hai thước bề cao. 32 Dân-sự đứng dậy lượm những cút trong ngày đó, đêm đó và trọn ngày sau; ai lượm ít hơn hết có mười ô-me[2]; người ta căng nó ra khắp chung-quanh trại-quân[3]. 33 Thịt vẫn còn nơi răng, chưa nhai, thì cơn giận của Đức Giê-hô-va nổi lên cùng dân-sự, hành dân-sự một tai-vạ rất nặng. 34 Người ta đặt tên chỗ đó là Kíp-rốt-Ha-tha-va[4]; vì tại đó người ta chôn dân-sự sanh lòng tham-muốn.

35 Từ Kíp-rốt-Ha-tha-va dân-sự đi đến Hát-sê-rốt, rồi ngừng lại tại đó.

  1. Tha-bê-ra, nghĩa là sự cháy.
  2. Hãy xem Lê-vi Ký 27 : 16.
  3. Căng ra đặng phơi khô nó, như cách dùng ở phương-đông.
  4. Nghĩa là: mồ của sự tham-muốn.