Con nai kia nhờ một cây nho cao lắm, như thể người ta thấy trong nhiều chỗ vậy, núp đó mà khỏi chết, mấy người đi săn không thấy nó, thì ngờ là chó mình chạy hụt; vậy mới kêu chó lại. Con nai khốn nạn, bèn ăn lấy cây làm ơn cứu nó đó: bất ngãi quá chừng! Người ta nghe tiếng nó, họ quày lại đuổi nó ra: nó phải chết chỗ đó. Khi ấy nó rằng: “Trời phạt đáng lắm: ớ những kẻ bất ngãi! Thấy vậy nên dửng dừng dưng, mang ơn người giúp thì đừng bội ơn.” Nói rồi liền té xuống. Chó lại phân thây; đến chết nó chẳng kêu rêu cùng những kẻ săn làm chi cho vô ích.

Thật gương răn kẻ bất trung, nương nhờ nhà chúng phản cùng người xuôi.