Con dế nhỏ kia, ẩn trong bụi bông, ngó xem con bướm hay phất phưởng trong đồng cỏ. Con sấu có cánh ấy chiếu nháng màu sắc tươi thắm: xanh, đỏ, vàng sáng chói trên cánh nó; còn nhỏ, xinh tốt, cách điệu dịu dàng, nó bay bông kia qua bông nọ, bay đi đậu lại những bông tươi tốt hơn hết. Con dế thấy mới nói “Số nó cùng tôi khác vậy thay! Dương công lo cho cả thảy, chẳng cho tôi chi hết. Tôi đã chẳng chút tài tình, diện mạo lại càng kém nữa; chẳng ai màng đến, trên đời người ta không biết tôi: thà chẳng sanh ở thế còn hơn.” Lúc nó đang nói đó thì có một bầy con nít đến trong đống cỏ ấy: bầy trẻ liền chạy rượt con bướm chúng nó đều muốn. Nào nón, nào mũ, nào khăn thảy dùng mà đập con bướm đà không phương thoát khỏi, bèn bị chúng nó bắt được. Đứa nắm cánh, đứa nắm mình; đứa lại nắm đầu: giành xé tan tành con bướm ấy. Con dế mới rằng: “Hại thay! Mang lấy sắc tài làm chi, tôi đà hết phiền nữa rồi; hồng nhan ở thế gian thì mang phần bạc mạng. Đáng mến chỗ khuất tịch tôi ở là dường nào!” Muốn ở yên phải ở ẩn.