Ca thương của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 2

Tả cảnh hủy-phá thành Giê-ru-sa-lem

21 Sao Chúa đã nổi giận, vầy mây che khuất con gái Si-ôn?
Ngài đã ném sự đẹp-đẽ Y-sơ-ra-ên từ trên trời xuống đất.
Trong ngày thạnh-nộ, Ngài chẳng nhớ đến bệ-chơn mình.
2 Chúa đã nuốt đi, chẳng thương-xót, hết thảy chỗ-ở của Gia-cốp.
Ngài nhơn giận đã đổ đồn-lũy con gái Giu-đa;
Ngài đã xô cho đổ xuống đất, làm nhục nước và quan-trưởng trong nước.
3 Trong cơn nóng giận, Ngài chặt hết sừng của Y-sơ-ra-ên.
Ngài đã rút tay hữu lại từ trước mặt kẻ nghịch-thù.
Ngài đã đốt-cháy Gia-cốp như lửa hừng thiêu-nuốt cả tư bề.
4 Ngài giương cung ra như kẻ thù; giơ tay hữu lên, đứng như kẻ nghịch.
Ngài đã giết hết, những kẻ làm vui mắt.
Trong trại con gái Si-ôn, Ngài đã đổ giận ra như lửa.
5 Chúa đã trở nên như kẻ nghịch đã nuốt Y-sơ-ra-ên;
Nuốt cả cung-đền, phá tan đồn-lũy;
Làm cho con gái Giu-đa thêm tang-chế thảm-thương.
6 Ngài đã cất nhà tạm mình đi cách mạnh-bạo như thuộc về vườn; lại đã hủy nơi hội-họp Ngài,

Tại Si-ôn, Đức Giê-hô-va đã khiến ngày hội trọng-thể cùng Sa-bát bị quên đi;
Trong cơn nóng-giận, Ngài khinh-dể vua và thầy tế-lễ.
7 Đức Giê-hô-va đã bỏ bàn-thờ, lại gớm nơi thánh;
Ngài đã phó thành-quách cung-điện Si-ôn vào trong tay quân nghịch.
Chúng nó làm om-sòm trong nhà Đức Giê-hô-va như trong ngày hội trọng-thể.
8 Đức Giê-hô-va đã định phá-hủy tường-thành của con gái Si-ôn;
Ngài đã giăng dây mực, chẳng ngừng tay về sự phá-diệt;
Ngài làm cho lũy và tường thảm-sầu hao-mòn cùng nhau.
9 Các cửa nó sụp trong đất;
Ngài đã phá và bẻ các then-chốt.
Vua và quan-trưởng nó ở giữa các nước là nơi chẳng có pháp-luật.
Chính mình các tiên-tri chẳng tìm được từ Đức Giê-hô-va sự hiện-thấy chi.
10 Các kẻ già-cả gái Si-ôn nín-lặng ngồi dưới đất;
Đầu đổ tro-bụi, mình mặc bao-gai.
Các gái đồng-trinh Giê-ru-sa-lem gục đầu đến đất.

11 Mắt ta hao-mòn vì chảy nước mắt, lòng ta bối-rối;
Gan ta đổ trên đất, vì sự hủy-diệt con gái dân ta.
Vì con trẻ và các con đương bú, ngất đi nơi các đường-phố trong thành.
12 Chúng nó nói cùng mẹ mình rằng: tìm thóc và rượu ở đâu?
Khi ngất đi như kẻ bị thương, nơi các đường-phố trong thành;
Và khi chúng nó tắt hơi trên lòng mẹ mình.
13 Ta làm chứng gì cho ngươi? Hỡi gái Giê-ru-sa-lem, ta kể thí-dụ chi?
Ta lấy gì sánh cùng ngươi đặng yên-ủi ngươi, hỡi con gái đồng-trinh Si-ôn?
Sự phá-hại ngươi to như biển: ai sửa-sang lại được?
14 Các tiên-tri ngươi xem cho ngươi những sự hiện-thấy giả-dối và ngu-dại.
Chẳng tỏ ra tội-lỗi ngươi, đặng đem phu-tù ngươi trở về.
Chỉ thấy cho ngươi những lời tiên-tri dối và sự làm cớ cho ngươi bị đuổi.
15 Những người qua đường thấy ngươi thì vỗ tay;
Xỉ-báng lắc đầu vì thấy gái Giê-ru-sa-lem,
Nói rằng: Có phải nầy là thành mà người ta gọi là sự đẹp-đẽ trọn-vẹn, sự vui-mừng của cả đất chăng?
16 Mọi kẻ thù-nghịch ngươi hả miệng rộng nghịch cùng ngươi,
Xỉ-báng, nghiến răng, rằng: Chúng ta đã nuốt nó!
Nầy chắc là ngày chúng ta trông-đợi, chúng ta đã tìm được, đã thấy rồi!
17 Đức Giê-hô-va đã làm sự mình định; đã làm trọn lời mà xưa kia mình đã truyền;
Ngài đã lật-đổ chẳng thương-xót,
Đã làm cho kẻ thù ngươi vui vì cớ ngươi, khiến sừng kẻ địch ngươi cất lên.
18 Lòng dân ngươi kêu-van đến Chúa.
Hỡi tường-thành con gái Si-ôn, hãy cho nước mắt ngươi ngày đêm chảy như sông!
Đừng cho nghỉ-ngơi; con-ngươi mắt ngươi chẳng thôi.
19 Hãy chổi dậy kêu-van lúc ban đêm, vừa đầu các phiên canh;
Đổ lòng ra như nước ở trước mặt Chúa.
Hãy giơ tay hướng về Chúa vì sự sống con nhỏ ngươi, chúng nó ngất đi vì đói nơi góc phố.

20 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin đoái xem! Ngài đã hề đãi ai như thế?
Đờn-bà há ăn trái ruột mình, tức con-cái ẵm trong tay ư?
Thầy tế-lễ cùng tiên-tri, há nên giết trong nơi thánh Chúa ư?
21 Những người trẻ và già nằm sải trên đất trong đường-phố.
Những gái trẻ và trai trẻ ta đều ngã dưới mũi gươm.
Ngài giết đi nơi ngày thạnh-nộ, tru-diệt chẳng xót-thương.
22 Ngài đã nhóm như ngày hội trọng-thể những sự kinh-hãi của tôi mọi bề.
Nơi ngày thạnh-nộ của Đức Giê-hô-va, chẳng ai thoát khỏi và sót lại.
Những kẻ tôi đã bồng ẵm và thấy lớn lên, hết thảy đã bị quân nghịch hủy-hại.