Cổ nhân đàm luận/15
kéo xe, lại có lẫn ngựa kỳ ký thế này a! » Rồi sai Khắc-Chung đi, dả là mang thơ cầu hòa. Sang trại Nguyên, Khắc-Chung cứ thong-thả tiến vào trung-quân, Ô-mã-nhi quát hỏi đi đâu?
— Sứ Nam-Quốc đi dảng hòa.
— Dảng hòa mà sao quân mày dám thích chữ vào tay sấc như vậy?
— Thích chữ là tự bụng trung-nghĩa họ, tức thì thích vào tay, chớ ai sui!
— Đại-quân đến đây, sao nước mày không dữ lễ-phép đón-rước, lại dám kháng-cự là sao?
— Dá tướng-quân dùng mẹo Hàn-Tín bình nước Yên, đóng quân ngoài cõi, cho thư vào trước nói tử-tế, mà nước tôi không đón-rước, mới là lỗi tại nước tôi. Nay lại ỷ thế ức nhau, đem quân lấn cõi, thì chó cùng đường phải cắn, chim túng thế phải mổ, nữa là người.
— Mày định đến đây làm gì?
— Định dảng-hòa, tướng-quân bằng lòng thì hòa, không bằng lòng thì đánh.
— Về bảo vua mày đến đây ra mắt ta thì cho hòa, cõi bờ yên-ổn, bằng không thì trong dây phút, giang sơn nước mày phẳng-nhẫn như không.
— Vâng để cho tôi ra về bảo vua tôi đến.
Khắc-Chung khi ra thủng-thẳng, nhìn hết dinh trại, chiến thuyền, rồi mới về. Ô-mã-nhi bảo các tướng rằng: « Người này đang khi ta hò-hét nạt dọa, mà ăn nói vẫn dễ-dàng như không, ứng-đối lại dỏi, không nhục mệnh chủ, nước Nam còn người dỏi thế, phen này vị tất đã làm dì được họ. »