Câu đối tết
của Trần Tế Xương

Thiên hạ xác rồi, còn đốt pháo[1]
Nhân tình trắng thế, lại bôi vôi.[2]

- Không dưng, xuân đến chi nhà tớ ?
- Có nhẽ trời mà đóng cửa ai !

Nực cười thay: Nêu không, pháo không, vôi bột cũng không, mà tết;
Thôi cũng được: Rượu có, nem có, bánh chưng cũng có, thừa chơi!

Xuân về chớ để xuân đi, thương kẻ quạt nồng cùng ấp lạnh[3]
Năm mới khác gì năm cũ, vạn người bán muối với mua vôi.[4]

Vui xuân, xuân cả một trời, có lẽ đâu đâu đâu cũng vậy,
Người học, học cho hết sách, hay là thế thế thế mà thôi.

   




Chú thích

  1. Do câu "Tan như xác pháo"
  2. Cuối năm đón tết, người ta rắc vôi bột trước nhà thành hình cánh cung, nỏ, giáo .. .. để trừ ma quỉ. Nhân tình ở đây có nghĩa là cảnh người, tức cảnh sống gieo neo khốn khó của con người thời ấy. Trắng: bạc phếch, kiệt quệ.
  3. Giữ xuân cho khỏi hè nồng (quạt) và đông rét (ấp lạnh).
  4. Do câu "Đầu năm mua muối, cuối năm mua vôi"