Bài muộn - 排悶
của Nguyễn Khuyến, do Wikisource dịch từ Văn ngôn
Nguyên văn chữ Hán Phiên âm Hán Việt Dịch nghĩa Bản dịch của Wikisource

南山遠遠曉雷鳴
似向人間訴不平
一出電光天有瞬
纔過風信竹無聲
坌間鼠祖嗔濃淡
野外鳩夫妒雨晴
持酒隔籬對鄰叟
何妨嘖嘖話桑耕

Nam sơn viễn viễn hiểu lôi minh
Tự hướng nhân gian tố bất bình
Nhất xuất điện quang thiên hữu thuấn
Tài qua phong tín trúc vô thanh
Bồn gian thử tổ sân nùng đạm
Dã ngoại cưu phu đố vũ tình
Trì tửu cách ly đối lân tẩu
Hà phương tắc trách thoại tang canh

Xua nỗi phiền muộn
Núi nam sáng sớm đã nghe tiếng sấm nổi xa xa
Tựa như hướng về nhân gian mà tố cáo nỗi bất bình
Trời phát ánh chớp trong nháy mắt
Không thấy tiếng, chỉ thoáng nghe tiếng gió qua bụi trúc
Trong chỗ bụi bặm, chuột già tức giận vì chẳng có gì ăn
Ngoài đồng, chim cưu ghét trời vừa nắng lại vừa mưa
Nhìn sang bên kia dậu, ông lão hàng xóm cầm chén rượu
Đang nói về việc trồng dâu, khen là rất tốt.

Núi nam sáng nổi sấm xa xa
Bất bình như kể với mọi nhà
Trời lòe chớp sáng trong nháy mắt
Gió reo tiếng động giữa khóm tre
Chuột già trong xó hờn lạnh lẽo
Chim gáy ngoài đồng ghét nắng mưa
Cách dậu nhìn ông già nhấc chén
Khen việc trồng dâu rất thuận hòa.

Nguyên văn chữ Hán Phiên âm Hán Việt Dịch nghĩa Bản dịch của Wikisource

五十衰翁白髮新
不堪憂病且憂貧
花軒月影知非客
竹徑風聲疑有人
一枕黃粱真亦夢
千年去鶴我何身
坐看即羨扇中老
倚澍啣杯不計春

Ngũ thập suy ông bạch phát tân
Bất kham ưu bệnh thả ưu bần
Hoa hiên nguyệt ảnh tri phi khách
Trúc kính thanh phong nghi hữu nhân
Nhất chẩm hoàng lương chân diệc mộng
Thiên niên khứ hạc ngã hà thân
Tọa khan khước tiễn phiến trung lão
Ỷ thụ hàm bôi bất kế xuân

Xua nỗi phiền muộn
Năm mươi tuổi, già yếu mái tóc mới bạc
Không còn chịu nổi lo bệnh, lo nghèo
Bóng trăng soi ngoài hiên, biết là không phải khách
Tiếng gió thổi dậu trúc trong ngõ hẹp tưởng là có người
Giấc mơ kê vàng trên gối, thực cũng là mộng
Hạc đi nghìn năm rồi mình ta sao đây
Già ngồi trong cửa nhìn ra, chối bỏ mọi mong muốn
Dựa gốc cây nhấp chén, chẳng kể gì đến xuân.

Ông già năm chục tóc pha sương
Đã nghèo lại bệnh khó lo lường
Trăng soi hoa dậu không nhầm khách
Gió lay trúc ngõ tưởng người sang
Nghìn năm hạc vắng mình ta ở[1]
Một giấc kê vàng, thực cũng hoang[2]
Già dựa cửa nhìn, ham muốn bỏ
Dựa cây nhấp chén mặc xuân sang.

   




Chú thích

  1. Câu này không rõ điển, chỉ dịch phỏng ý (nd)
  2. Đời Đường có người được đạo sĩ cho mượn chiếc gối gối đầu. Anh ta gối và bắt đầu ngủ từ khi nhà quán bắt đầu nấu nồi cháo kê. Khi ngủ anh ta mơ thấy


   Tác phẩm này là một bản dịch và có thông tin cấp phép khác so với bản quyền của nội dung gốc.
Bản gốc:
 

Tác phẩm này, được phát hành trước ngày 1 tháng 1 năm 1929, đã thuộc phạm vi công cộng trên toàn thế giới vì tác giả đã mất hơn 100 năm trước.

 
Bản dịch:
 

Tác phẩm này được phát hành theo Giấy phép Creative Commons Ghi công-Chia sẻ tương tự 3.0 Chưa chuyển đổi, cho phép sử dụng, phân phối, và tạo tác phẩm phái sinh một cách tự do, miễn là không được thay đổi giấy phép và ghi chú rõ ràng, cùng với việc ghi công tác giả gốc.

 
 

Tác phẩm này được phát hành theo các điều khoản của Giấy phép Tài liệu Tự do GNU.


 

Điều khoản sử dụng của Wikimedia Foundation yêu cầu văn bản được cấp phép theo GFDL được nhập sau tháng 11 năm 2008 cũng phải cấp phép kép với một giấy phép tương thích khác. "Nội dung chỉ khả dụng trong GFDL không được phép" (§7.4). Điều này không áp dụng cho phương tiện phi văn bản.