Đứa con nít với thầy dạy học

Trong cái chuyện nầy tôi ngụ ý nói cho ai nấy biết sự một người khật khừ kia hăm he vô lối.

Có một đứa con nít còn nhỏ trửng giỡn lẳng lơ trên mé sông Seine, trợt té xuống đó. Trời cho chỗ đó có mọc một cây liễu, nhánh chóc thòng xuống cứu thằng nhỏ nầy. Nó mắc trong những nhành cây liễu ấy, người dạy học kia vừa đi ngang qua đó; đứa con nít la lên kêu cứu: “Vớt tôi, kẻo tôi chết!” Người dạy học nghe kêu day lại, lấy giọng nghiêm trang không nhằm lối mà la nó: “À, con dộc nhỏ đó há! Coi, dại mần răng mà dại dữ vậy! Công đâu mà đi săn sóc lũ quỉ đó: cha mẹ khổ cực chừng nào, mắc chăn giữ sắp yêu đó! Họ nhọc nhằn biết là chừng nào! Thảm thương căn số họ!” Nói rồi nó kéo thằng nhỏ bỏ lên bờ.

Đây tôi trách nhiều kẻ hay nói, hay chê, hay làm tài khôn, phải xét lấy mình theo như lời nói trước đó. Một phần trong ba thứ dân nầy làm được một nước rất đông: đấng tạo hóa khéo ban ơn cho nòi nẳn hắn. Bất luận chuyện chi chúng nó đều xen miệng vào, uốn éo cái lưỡi luôn. Nầy! Bậu kéo qua ra khỏi chỗ nguy hiểm rồi bậu hay giảng.