Ê-xơ-tê/1
Bữa tiệc-yến của A-suê-ru. — Bà hoàng-hậu Vả-thi bị để đi
11 Xảy trong đời vua A-suê-ru, — tức A-suê-ru kia mà cai-trị trên một trăm hai mươi bảy tỉnh, từ Ấn-độ cho đến Ê-thi-ô-bi, — 2 khi vua ngự ngôi vương-quốc tại Su-sơ, kinh-đô người, 3 nhằm năm thứ ba đời trị-vì mình, người bày ra một bữa tiệc-yến cho hết thảy quan-trưởng và thần-bộc mình. Đạo-binh nước Phe-rơ-sơ và Mê-đi, các bực sang-trọng cùng các quan cai của hàng tỉnh đều ở trước mặt người. 4 Trong nhiều ngày, tức trong một trăm tám mươi ngày, người bày-tỏ sự giàu-có sang-trọng của nước và sự oai-nghi rực-rỡ của người.
5 Khi các ngày đó đã qua rồi, vua bày đãi hết thảy dân-sự đương có ở tại kinh-đô Su-sơ, hoặc lớn hay nhỏ, một cuộc tiệc-yến bảy ngày, tại nơi hành-lang của thượng-uyển[1]. 6 Tư bề có treo màn-trướng sắc trắng, xanh lá cây, và xanh da trời, dùng dây gai màu trắng và màu tím cột vào vòng bạc và trụ cẩm-thạch; các giường sập bằng vàng và bạc, đặt trên nền lót cẩm-thạch đỏ và trắng, ngọc-phụng và cẩm-thạch đen. 7 Người ta đãi uống bằng chén vàng, những chén nhiều thứ khác nhau, và có ngự-tửu[2] rất nhiều, cho xứng-đáng theo bực giàu-sang của vua. 8 Người ta uống rượu tùy theo lịnh truyền chẳng ai ép phải uống; vì vua đã truyền các thần-tể cung-điện hãy làm tùy ý của mỗi người muốn. 9 Hoàng-hậu Vả-thi cũng đãi một bữa tiệc cho các người nữ tại cung vua A-suê-ru.
10 Qua ngày thứ bảy, vua uống rượu hứng lòng rồi, bèn truyền cho Mê-hu-man, Bít-tha, Hạt-bô-na, Biếc-tha, A-bác-tha, Xê-thạt và Cạt-cách, tức bảy hoạn-quan hầu-chực vua A-suê-ru, 11 dẫn hoàng-hậu Vả-thi đến trước mặt vua, đội mão triều hoàng-hậu, đặng tỏ ra phết lịch-sự của bà cho dân-sự và cho các quan-trưởng xem thấy; vì tướng mạo bà rất tốt-đẹp. 12 Nhưng hoàng-hậu Vả-thi không khứng đến theo mạng của vua truyền bởi các hoạn-quan. Vua bèn nổi giận-dữ, phát nóng-nả trong lòng.
13 - 15 Vả, thường khi vua có sự gì, bèn hỏi bàn các người rõ luật thông pháp. Những quan kế-cận vua hơn hết là Cạt-sê-na, Sê-thạt, Át-ma-tha, Ta-rê-si, Mê-re, Mạt-sê-na, Mê-mu-can, tức bảy quan-trưởng của nước Phe-rơ-sơ và Mê-đi, thường thấy mặt vua và ngồi bực cao nhứt trong nước. Bấy giờ vua hỏi chúng rằng: Hoàng-hậu Vả-thi chẳng có vâng theo mạng của vua A-suê-ru cậy các hoạn-quan truyền cho; vậy thì theo luật-pháp chúng ta phải xử bà thể nào? 16 Mê-mu-can thưa trước mặt vua và các quan-trưởng rằng: Vả-thi chẳng những làm mất lòng vua mà thôi, nhưng lại hết thảy những quan-trưởng, và dân-sự ở trong các tỉnh của vua A-suê-ru; 17 vì việc nầy đồn ra trong các người nữ, khiến họ khinh-bỉ chồng mình, nói rằng vua A-suê-ru có biểu dẫn hoàng-hậu Vả-thi đến trước mặt vua, mà nàng không có đến. 18 Ngày nay, các vợ quan-trưởng Phe-rơ-sơ và Mê-đi mà đã hay việc hoàng-hậu đã làm, cũng sẽ nói một cách với chồng mình, rồi sẽ có lắm đều khinh-bỉ và cơn giận. 19 Nếu đẹp ý vua, khá giáng chiếu-chỉ, chép vào trong sách luật-pháp của nước Phe-rơ-sơ và Mê-đi, chẳng hề hay đổi đặng, rằng Vả-thi sẽ chẳng còn vào đến trước mặt vua A-suê-ru nữa; vua khá ban vị hoàng-hậu của Vả-thi cho một người khác tốt hơn nàng. 20 Khi chiếu-chỉ của vua làm đã được truyền khắp trong nước vua, vì nước thật rộng lớn, thì các người vợ tất phải tôn-kính chồng mình, từ người sang-trọng cho đến kẻ nhỏ-hèn. 21 Lời nầy đẹp ý vua và các quan-trưởng; vua bèn làm theo lời của Mê-mu-can đã luận, 22 hạ chiếu cho các tỉnh của vua, theo chữ và tiếng của mỗi tỉnh mỗi dân, mà bảo rằng mỗi người đờn-ông phải làm chủ của nhà mình, và lấy tiếng bổn-xứ mình mà dạy-biểu.