Vịnh núi An Lão
của Nguyễn Khuyến

Mặt nước mênh mông nổi một hòn,
Núi già nhưng tiếng vẫn còn non[1],
Mảnh cây thưa thớt đầu như trọc,
Ghềnh đá long lanh ngấn chửa mòn.
Một lá[2] về đâu xa thẳm thẳm,
Nghìn nhà trông xuống bé con con.
Dẫu già đã hẳn hơn ta chửa?
Chống gậy lên cao gối chẳng chồn!

   




Chú thích

  1. Tác giả chơi chữ, tên núi là An Lão (lão: già) nhưng người ta thường nói "núi non"
  2. Thuyền