Trang:Viet Nam Su Luoc 2.pdf/75

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.

Trịnh Doanh sai Hoàng ngũ Phúc và Phạm đình Trọng đem binh đến đánh Hữu Cầu ở Xương-giang, giết được tướng của giặc là tên Thông 通, lấy được quân-nhu chiến-mã thật là nhiều.

Nguyễn hữu Cầu là một người kiệt-hiệt nhất trong bọn làm giặc thời bấy giờ, mà lại quỉ-quyệt, ra vào bất trắc lắm: có khi bị vây hàng mấy vòng, mà chỉ một mình một ngựa phá vây ra, rồi chỉ trong mấy ngày lại có hàng vạn người đi theo. Vì rằng ngày thường cướp được thóc-gạo của thuyền buôn, đem cho dân nghèo, cho nên đi đến đâu cũng có người theo, muốn lấy bao nhiêu quân-lương cũng có.

Các tướng-sĩ ai cũng sợ, duy chỉ có ông Phạm đình Trọng là đánh được Hữu Cầu mà thôi, cho nên Hữu Cầu đào mã mẹ ông ấy đổ xuống sông. Từ đó Phạm đình Trọng thề không cùng sống ở đời với Nguyễn hữu Cầu. Cũng vì lẽ ấy cho nên năm bính-dần (1749) Hữu Cầu cho người đem vàng về đút lót cho Đỗ thế Giai 杜 世 佳 và người nội-giám là Nguyễn phương Đĩnh 阮 芳 挺 để xin hàng, Trịnh Doanh thuận cho và lại phong cho làm Hướng-nghĩa-hầu 向 義 侯, lại sai quan Thiêm-tri 僉 知 là Nguyễn phi Sảng 阮 丕 爽 đem tờ dụ ra bảo Phạm đình Trọng đừng đánh Nguyễn hữu Cầu nữa. Phạm đình Trọng khăng khăng một mực không chịu, bảo Nguyễn phi Sảng rằng: « Những người làm tướng ở ngoài dẫu có mệnh vua cũng có điều không nên chịu. Ông vâng mệnh vua đi gọi giặc về hàng thì ông cứ đi, tôi vâng mệnh vua đi đánh giặc, thì tôi cứ đánh ». Nói xong, cất quân đi ngay.

Lúc ấy Phạm đình Trọng có mộ người ở huyện Thanh-hòa, huyện Tú-kỳ, huyện Vĩnh-lại và huyện Thượng-hồng, đặt làm 4 cơ, giao cho hai người thủ-hạ cai-quản. Ở phủ-liêu bọn Đỗ thế Giai nhân lấy điều ấy mà nói gièm với Trịnh Doanh. Nhưng Trịnh Doanh vốn biết Phạm đình Trọng là người trung-thành, không nói gì đến việc ấy, lại làm một bài thơ đưa ra cho ông ấy để ông ấy yên lòng.