Tuy tộ truyền đà « á Hán siêu Đường »[1] bui « trung gian vương vị xưng thiên », đành Đông-lạc giời chưa nỡ dứt;
Dầu ngụy định đã « tòng di nhập hạ »[2] song « đương nhật dân sinh đồ địa », hẳn Sơn man đâu chẳng là thù.
Khuyên người nghĩa-đảm trung-can.
Giúp thủa bàn-căn thác-tiết.
« Lý cân » là quốc tứ,[3] tấc gươm mảnh giáp xông pha;
« Lê-khứu » cũng quân ân[4], bầu nước rá cơm đón rước.
Vầng hồng-nhật đã dan tay « tái vãn »
Giải hoàng-hà đành sánh chữ « đồng hưu ».
Hồi Tây-Sơn chiếm giữ ngoài Bắc-thành, đức Gia-Long còn đóng ở Quảng-Nam, sắp sửa tiến quân ra dẹp loạn. Ông Lê-huy-Dao là cựu thần nhà Lê, thay lời đức Gia-Long, làm bài hịch này để xui giục lòng người giúp về nhà Nguyễn mà phục thù cho nhà Lê.
Ta là cháu chắt đức Chiêu-huân-Công dụ cho bọn trung-nghĩa hào-kiệt ở các phủ huyện thôn xã.
Đường đường hồ đế-trụ, (đường đường dòng dõi nhà vua) thù tổ tôn chi để đội giời chung;
Du du thử hà nhân, (Kìa kìa ấy là người nào) phận thần tử phải lo đền nước cũ.
Nhớ tự lúc:
Lê gia trung bĩ, (nhà Lê nửa chừng suy).
Mạc thị thượng can, (nhà Mạc lấn quyền trên).
Dựng ba vua chống thủa treo leo, Ngã-Tiên-Tổ trước gây nền phục Hạ (Đem lại nhà Hạ),
Trải trăm trận nhờ cơ rong ruổi, Trịnh Thai-Vương nên trọn nghĩa khuông Châu (giúp cho nhà Châu).
Dẫu Hoành-sơn ngăn một giải về nam.
Nhưng Liệt-đẩu vẫn mấy tòa củng bắc.