Trang:Viet Han van khao.pdf/84

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 72 —

Đem công phá lỗ về tâu Triều-đình.
Được như thế ta vinh đã vậy,
Các ngươi cùng nổi dậy tiếng hay.
Vậy nên có quyển thư này,
Truyền cho các tướng đêm ngày chuyên coi.
Nếu biết nghĩ mà noi nhời bảo,
Ấy thầy trò hòa-hảo một nhà.
Ví dù trái bỏ nhời ta,
Dẫu trong tôi-tớ cũng ra cừu-thù.
Bởi Mông-Cổ là thù của nước,
Không chung giời ở được cùng nhau.
Các ngươi sao chẳng xót đau,
Bấm gan chịu nhục cúi đầu làm thinh.
Lại không dạy quân binh cho biết,
Lâm giặc vào chịu chết bó tay.
Mai sau bình định có ngày,
Muôn đời để tiếng mặt giầy thế gian.

(Trích lục trong chuyện Trần-Hưng-Đạo)

Hồi Nguyễn-Nhạc ra Bắc-thành, vua Lê-chiêu-Thống phải chạy. Dao-trì-Bá là ông Lê-huy-Dao phụng mịnh Hoàng-đệ là Dực-võ-Công làm bài hịch này để dụ người khởi nghĩa đánh Nguyễn-Nhạc.

Chiếc xe về đất Thục, đôi « Hoàng-sô » (con vua) nên gắng sức dựng Đường:[1]

Năm ngựa vượt sông Ngô, một « Đế-trụ » phải ra tay phò Tấn.[2]

Giường cả quân-thần làm trọng,

Lòng ngay kim-cổ điều chung.

Ta Đế-thất ý-thân,

Hoàng gia chính phái.


  1. Vua Đường Huyền-Tôn, gặp loạn An-lộc-Sơn chạy vào nước Thục, có hai con ở nhà cử binh phá giặc khôi-phục được giang-sơn.
  2. Thời nhà Tấn có loạn Ngũ-Hồ, năm vua phải chạy qua sông, vua Hòa-Đế chống giặc mà giữ vững được đế-nghiệp.