Trang:Viet Han van khao.pdf/75

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 63 —

Chiếu biểu là văn ứng thế, khi mới tập thì lấy các việc ở trong sử sách mà ra đầu bài, còn về sau có ứng dụng thì mới dùng đến, cho nên không mấy khi đem làm văn chơi.

(Trích lục mấy bài văn cổ)

Bài chiếu của vua Hán Cao-tổ cầu người hiền.

(Cổ thể)

(Dịch nguyên văn chữ nho)

Chiếu rằng, mảng nghe: vương-giả không ai cao bằng Châu-Văn, bá-giả không ai cao bằng Tề-Hoàn, điều phải đợi người hiền mới thành danh. Nay bậc hiền-giả thiên-hạ, tài trí kém gì người đời xưa, chỉ bởi nhân-chủ không biết thì bọn hiền-sĩ vì đâu mà tiến được.

Trẫm nay nhờ cái mạng thiêng-liêng của Trời, thu dùng các bậc hiền-sĩ đại-phu để định thiên-hạ hợp làm một nhà. Lại muốn được lâu dài, đời đời phụng thờ Tôn-miếu không bao giờ hết. Hiền-nhân đã cùng với trẫm bình thiên-hạ, há lại chẳng cùng với trẫm giữ-dìn cho được bền lâu rư? Hiền-sĩ đại-phu, nếu ai khứng theo trẫm thì trẫm có thể làm cho được vinh-hiển. Bố-cáo cho thiên-hạ, để được biết rõ ý của trẫm.

Chiếu rằng, trẫm nghe:

Kinh Lễ có nhời « bố-chính » về tháng giêng,

Kinh Dịch có câu « thân-mịnh » ở quẻ tốn.

Bởi thiên-đạo sinh sinh không hết, đông lại sang xuân:

Nên nhân-quân chăm chút không quên, sau lo tự trước.

Vậy câu « Sắc-thiên » nói ở trong Thuấn-điển, phải ính từng việc từng giờ.