Trang:Viet Han van khao.pdf/11

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.

TIỂU-SỬ CỦA TÁC-GIẢ


Ông Phan-kế-Bính, hiệu là Bưu-Văn, sinh năm 1875 và tạ thế năm 1921, tại làng Thụy-khê, thuộc huyện Hoàn-long, tỉnh Hà-đông.

Ông vốn nền nếp thi-thư, dòng dõi khoa-bảng, đỗ cử-nhân khoa Bính-ngọ.

Ông nguyên là một nhà ngôn-luận trứ danh trong báo giới.

Năm 1907 ông coi phần chữ nho trong báo Đăng-cổ.

Năm 1912 ông vô Nam-kỳ biên-tập báo Lục-tỉnh tân-văn.

Năm 1914 báo Đông-dương tạp-chí xuất thế, ông lại trở về Bắc giúp việc biên-tập.

Năm 1918 Đông-dương tạp-chí đổi ra Trung-Bắc tân-vănHọc-báo, ông lại giữ phần viết xã-thuyết.

Văn ông riêng có vẻ thuần-túy, lột hết được tinh-thần của tư-tưởng và ý-nghĩa của câu văn Tàu, mà văn-chương lại giản-dị dễ hiểu. Ông vốn thấm nhuần cái đạo học của Khổng Mạnh, ông lại biết đem cái đạo học ấy mà ứng-dụng với đời, lấy đạo trung-dung của thánh-hiền làm tiêu-chuẩn.

Các sách của ông vừa dịch vừa làm trong khoảng 14 năm làm báo kể ra rất nhiều, trong số ấy có nhiều quyển bây giờ các trường dùng làm sách giáo-khoa.

Các sách của ông làm ra như sau này: Nam-hải dị-nhânHưng-đạo đại-vương (1909-1912), Việt-Nam phong-tục (1915), Việt-Hán văn-khảo (1918).

Các sách của ông dịch ra như sau này: Tam quốc chí (1907), Đại-Nam điển-lệ toát-yếu của cụ Hiệp Đỗ (1915-1916), Đại-Nam nhất thống chí của cụ Hiệp Cao (1916), Việt-Nam khai quốc chí truyện của cụ Nguyễn-bảng-Trung (1917), Đại-Nam liệt truyện tiền biên (1918), Đại-Nam liệt-truyện chính biên (1919).