Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/89

Trang này cần phải được hiệu đính.
93
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

Quần ném dòng Tương lớp lớp.
Tóc rơi mây Sở từng từng.
Trong mơ xúc cảnh bâng-khuâng, du tiên nửa gối
Trước gió ghẹo người giéo-giắt, đoản địch vài xoang.
Phòng tăng vắng-vẻ khác phòng ca.
Áo đạo nhẹ-nhàng hơn áo múa.
Khe Tào múc nước[1], chợt ngờ mặt phấn trong gương.
Lá bối[2] tụng kinh, còn thoảng âm vang trước nóc[3]!
Mùi thiền dẫu bén,
Lòng tục chưa phai.
Bến Tầm-dương[4] không đến gảy tỳ bà
Chùa Hàng-quận[5] lại vào nghiền kinh kệ.


  1. Đời Lương, có vị cao-tăng là Tri-dược từ nước Thiên-trúc sang Tàu, thuyền đến cửa khe Tào-khê ở Thiều-châu, thoáng thấy mùi thơm, múc nước nếm, rồi bảo: Thượng lưu dòng nước này ở chỗ thắng địa. Bèn mở núi làm chùa, gọi là Bảo-lâm.
  2. Kinh Phật thường viết bằng lá câu bối.
  3. Hàn Nga sang Tề, đi qua cửa Ung thì hết lương, phải hát rong kiếm tiền ăn; đi rồi mà tiếng hát còn văng-vẳng trên nóc nhà ba ngày không dứt.
  4. Chuyện người ca-kỹ về già lấy người lái buôn, đỗ thuyền ở bến Tầm-dương; ông Bạch Lạc-thiên đến bến ấy tiễn khách nghe tiếng đàn tỳ-bà, tìm đến rồi bảo gảy đàn cho nghe.
  5. Ả ca-kỹ ở Tây-hồ thuộc đất Hàng-châu tên là Cầm-tháo, một lần tiếp nhà văn-sĩ Tô Đông-pha, nghe ông đọc hai câu thơ « Môn ngoại lãnh lạc yên mã hy, lão đại giá tác thương nhân phụ ». Nghĩa là: « Ngoài cửa lạnh-lùng xe ngựa vắng, tuổi già duyên kết chú phường buôn ». Cầm Tháo tỉnh-ngộ bèn cắt tóc đi tu.