giáo-chức ở kinh, sau thăng lên Đề-hình, trải hai-mươi năm, làm nên đến một vị quan lớn. Ông là người thờ vua thì trung, giữ mình thì liêm, trải thờ hai triều, chốn miếu-đường lấy làm ỷ-trọng. Song vì lúc bé nghèo-nàn, lắm người khinh-mạn, rồi ân bằng cái tơ, oán bằng cái tóc, ông đều nhất báo-phục cả, đó là chỗ kém mà thôi. Một lần ông lập một đàn-tràng làm lễ kỳ-yên, đón đến vài trăm vị đạo-sĩ mũ cao áo rộng cúng-vái linh-đình. Kế rồi có một vị đạo-sĩ áo rách giày nát thất-thểu đi đến. Người coi cổng không cho vào, nhưng đạo-sĩ cố nài mãi. Người coi cổng vào bẩm thì ông quát mắng sai đuổi ra. Đạo-sĩ vừa đi vừa phàn-nàn:
— Cố-nhân tìm cố-nhân, không ngờ cố-nhân lại bạc tình như vậy. Cái nạn Ô-tôn sau này, xin đừng phiền bận đến nhau thôi, và đừng trách cố-nhân là phụ cố-nhân.
Ông nghe nói, sai người đuổi theo mời lại, xuống thềm đón tiếp. Ngồi chơi xong, đạo-nhân nói:
— Tướng-công ngày nay quan ngồi miếu-điện, đất dựng lâu-dài, đi có lính dẹp đường, ở có chuông giữ gác[1], phú-quí ở nhân-gian đã đến cùng-cực, không còn nhớ gì đến thú vui ở chốn Tử-vi xưa ư?
Ông nói:
— Thú vui ở Tử-vi thế nào tôi chưa được rõ.
Đạo-nhân nói:
— Ông bị sống dục vùi-lấp đến nỗi mê-man thế, vậy tôi xin kể ông nghe. Khi xưa ông vốn là một gã trà-đồng của đức Thượng-đế mà tôi thì là kẻ tửu-lại ở chốn tinh-tào[2] hằng ngày chầu-chực