Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/46

Trang này cần phải được hiệu đính.
50
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

làm sao khuyến-khích cho kẻ khác được; ta sẽ phải tâu lên Thượng-đế.

Bèn truyền cho Đức Công hẵng xuống tạm nghỉ ở cái hành-lang phía đông. Chừng độ nửa ngày, hai vị ấy lại sai dẫn Đức Công vào, bảo rằng:

— Nhà ngươi ngày thường vốn có tiếng là người lương-thiện. Thượng-đế khen-ngợi, ban cho một người con trai tốt và cho sống lâu thêm hai kỷ[1] nữa. Nên mau về đi mà cố-gắng làm điều âm-đức, đừng bảo là trên cõi minh-minh không biết gì đến.

Đoạn sai viên-chức kia dẫn về. Khi ra khỏi cửa, Dương hỏi rằng:

— Chẳng hay đây là dinh tòa nào? Ai là chủ-trương và coi giữ công-việc gì?

Viên-chức ấy nói:

— Đấy là một tòa trong 24 tòa ở Phong-đô; phàm người mới chết đều phải qua cả. Người nào tên ghi ở sổ son, may ra còn có khi sống mà về được, chứ đã tên ghi sổ mực thì chẳng còn mong gì. Nếu ông không phải người xưa nay hết lòng làm thiện thì cũng khó bề thoát được.

Bèn cùng nhau chia tay từ-biệt, rồi ông bừng tỉnh như một giấc chiêm-bao.

Bà vợ cũng nói là đêm qua lúc cuối canh một, có ngôi sao nhỏ rơi vào lòng, lòng bỗng thấy rung-động. Rồi bà có mang, đầy năm sinh ra được một cậu con trai, đặt tên cho là Thiên Tích. Tính Thiên Tích thích uống trà lắm, thường tự ví mình như Lư Đồng, Lục Vũ[2] đời xưa. Song thiên-tri cao-mại, học-vấn rộng-rãi, phàm sách-vở văn-chương cổ kim, không cái gì là không thiệp-liệp. Đức Công mầng mà rằng:


  1. Mười hai năm là một kỷ.
  2. Hai người nghiện chè đời xưa.